CHƯƠNG 189
Nếu như còn ở lại đó thêm một giây nào nữa thì cô sẽ bật khóc thất thanh mất.
Có thể cô sẽ khóc ngay trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ đứng nguyên tại chỗ, hai tay anh nắm chặt lại, có hơi run rẩy, đôi mắt đỏ rực vì giận dữ.
Anh đứng đó một lúc mới giận dữ quay người bỏ đi.
Quản gia vội chạy lên, cảm nhận được không khí có gì đó không ổn.
“Cậu chủ?”
Khúc Chấn Sơ ngừng bước, nhìn chiếc chặn giấy được điêu khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh kia trên hành lang.
Chiếc chặn giấy được điêu khắc tinh xảo, đẹp đẽ nhưng lại khiến anh thấy chói mắt.
“Ném thứ đồ đó đi!”
Quản gia kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau cũng không hiểu ra làm sao.
Chiếc chặn giấy này không phải do cô chủ lấy về sao?
Hơn nữa vừa nhìn đã biết giá trị không tầm thường, tại sao mang về rồi lại ném đi?
Nhưng Khúc Chấn Sơ cũng không giải thích, rời đi với sắc mặt u ám.
Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh gọi một tiếng là có đầy!
Nói gì là người nhà họ Tiêu!
Anh bước từng bước xuống bậc cầu thang.
Nếu cô đã vô tình, sao anh phải để ý đến cảm nhận của một người phụ nữ?
Nhưng mà… Tại sao tim của anh lại đau nhói đến vậy?
Sao vẫn còn nhớ đến cô?
Quản gia đứng trên hành lang nhìn hai người, thở dài.
Ông cẩn thận cất chiếc chặn giấy đi, cất giữ nó cẩn thận.
Mấy ngày liền An Diệc Diệp không nhìn thấy