CHƯƠNG 200
Hôm sau.
Lúc An Diệc Diệp tỉnh dậy, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ.
Khuôn mặt điển trai của anh đang ở ngay trước mắt.
Cô vô thức nhìn xung quanh.
Trời đã sáng choang nhưng toàn bộ đèn trong phòng vẫn đang bật.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh tối qua Khúc Chấn Sơ bế cô đi bật từng chiếc đèn.
Cửa sổ mở toang, cơn gió trong lành thổi vào phòng, vén bay tấm rèm trắng mỏng manh.
Bố cục trong phòng đơn giản lại xa hoa.
Đây là phòng của Khúc Chấn Sơ?
Tầm mắt được rút ngắn lại, Khúc Chấn Sơ đang nằm nghiêng bên cạnh, ôm lấy cô.
Hai tay anh ôm eo cô, như thể cả đêm không hề thay đổi vị trí.
Cô vừa mới nhúc nhích, Khúc Chấn Sơ đã mở mắt ra.
Đôi mắt thâm sâu tràn đầy tỉnh táo.
An Diệc Diệp vừa thấy anh tỉnh lại thì vô thức lùi về sau.
Khúc Chấn Sơ nhìn ra hành động của cô nhưng không nói gì mà chỉ đứng dậy.
“Em cứ ngủ tiếp đi, để tôi bảo bọn họ đi chuẩn bị bữa sáng.”
An Diệc Diệp không đáp lại anh.
Đến khi Khúc Chấn Sơ sắp đi ra ngoài, cô mới lên tiếng.
“Khúc Chấn Sơ, anh có tin tôi không?”
“Tôi tin em.”
Khúc Chấn Sơ ngừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Tôi sẽ tin tưởng em.”
Dứt lời, anh lại nhấc chân rời đi.
Nửa tiếng sau, Khúc Chấn Sơ lại quay về phòng, bên cạnh còn có quản gia và một nữ bác sĩ.
“Sắc mặt cô không được tốt