CHƯƠNG 212
“Cô Dư, chuyện mà cô nói, chúng ta sẽ bàn bạc sau nhé.”
Dư Nhã Thiểm hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.
Nhưng anh ta không quan tâm, chỉ nhìn Khúc Chấn Sơ nói: “Nhân tiện, ba mẹ rất nhớ anh, bảo anh bớt thời gian về nhà một chuyến.”
Nói xong, Khúc Diên Nghị mới xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi quán cà phê, nụ cười hòa ái trên mặt anh ta biến mất ngay lập tức.
Khóe miệng rũ xuống, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo và ác độc.
Trong quán cà phê.
Dư Nhã Thiểm bị bắt tại trận, không biết cuộc nói chuyện giữa cô ta và Khúc Diên Nghị đã bị anh nghe được bao nhiêu.
Cô ta tỏ vẻ khiếp sợ và yếu đuối, cẩn thận quan sát Khúc Chấn Sơ đang đứng trước mặt mình.
Còn chưa mở miệng, nước mắt đã trào ra.
Bộ dạng làm như rất đáng thương.
“Anh Chấn Sơ…”
Nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ không có gì thay đổi, vẫn là sự lạnh lùng, cứng rắn như tảng đá.
“Là cô đã đưa bản kế hoạch cho Khúc Diên Nghị?”
Dư Nhã Thiểm vừa nghe, lập tức gào khóc.
“Anh Chấn Sơ, em bị anh ta ép buộc!”
Cô ta vừa bật khóc đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Khúc Chấn Sơ khó chịu vì sự ồn ào của cô ta.
Nhưng Dư Nhã Thiểm không hề nhận ra điều đó.
“Anh Chấn Sơ, em thật sự không có cố ý, là Khúc Diên Nghị ép em.”
Cô ta lao tới nắm lấy tay Khúc Chấn Sơ, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Khúc Diên Nghị nói, nếu