CHƯƠNG 219
“Không dám để người khác nói sao? Đồ con hoang! Cô chính là đồ con hoang! Ai biết được cô đã dùng thủ đoạn đê hèn nào để đeo bám Khúc Chấn Sơ.”
Dư Nhã Thiểm cười lớn rồi lại nghiến răng nghiến lợi nhìn An Diệc Diệp.
“Cô thử nghĩ xem, nếu Khúc Chấn Sơ biết người mà anh gặp hằng ngày chỉ là một kẻ giả mạo thì sẽ thế nào?”
Sắc mặt An Diệc Diệp tái nhợt, mím chặt môi không nói.
Dư Nhã Thiểm lại càng đến gần sát, điên cuồng nói: “Nghe nói anh ấy xây bảo tàng gì đó cho cô? Duy Thê? Nực cười biết bao?”
An Diệc Diệp nhíu mày cố sức đẩy cô ta ra.
“Đừng nói nữa! Rốt cuộc cô muốn cái gì?”
Dư Nhã Thiểm nghe xong lại càng cười chói tai hơn.
“Cô sợ à?”
Cô ta kéo tay An Diệc Diệp, mở to hai mắt, dí sát tới.
“Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại đây mà không bị Khúc Chấn Sơ phát hiện thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
“Cô muốn làm gì?”
Dư Nhã Thiểm nhe răng cười.
“Tôi muốn cô tự tay đưa Khúc Chấn Sơ lên giường của tôi.”
Toàn thân An Diệc Diệp chấn động, cô khiếp sợ lắc đầu.
“Không thể được!”
“Chẳng phải cô muốn biết người mà Khúc Chấn Sơ chờ đợi là ai ư? Chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ nói cho cô biết, thế nào?
Dư Nhã Thiểm liếc cô một cái, cứ cho là cuối