CHƯƠNG 234
Từ sau chuyện xảy ra năm năm trước, bọn họ chưa từng thấy Khúc Chấn Sơ ra tay đánh người lần nào nữa.
Nghe thấy tiếng cầu xin, kêu gào thảm thiết không ngừng truyền ra, vệ sĩ nhíu mày.
Quản gia không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: “Đợi cậu chủ ra ngoài rồi hãy vào dọn dẹp.”
Hai tên vệ sĩ gật đầu.
“Quản gia, cậu chủ…”
“Cậu chủ tự có chừng mực.”
Đợi bốn tiếng đồng hồ, tiếng kêu thảm thiết bên trong cũng kéo dài đúng bốn tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi sắc trời dần tối đi, cánh cửa phía sau mới được mở ra.
Một cơn gió lạnh lẽo ngay lập tức lan ra từ căn phòng, mùi máu nồng nặc cũng sộc ngay lên mũi.
Quản gia và hai tên vệ sĩ nhíu mày, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ vẫn sạch sẽ tinh tươm bước ra từ phía trong.
Mùi máu trên người anh rất nồng, giống như vừa mới bước ra khỏi vũng máu vậy, nhưng bất kể là tay hay quần áo cũng không dính lấy một giọt máu.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám hơn trước đó, vẫn còn chút hung ác chưa kịp phai đi.
“Đưa đến đồn cảnh sát đi, nói cho rõ chuyện mà anh ta đã làm ra.”
Vệ sĩ đang ngơ ra nghe thấy vậy thì vội gật đầu, đi vào trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Vừa mới bước đến chỗ Lưu Ngạn, cho dù là những người đã thực chiến hàng trăm trận như bọn họ cũng không khỏi rùng mình.
Phía ngoài cửa, quản gia lấy tấm ảnh đã dán lại cẩn thận ra.
“Cậu chủ, tấm ảnh mà cậu bảo tôi ghép lại trước đó, tôi đã ghép được một nửa rồi.”
Khúc Chấn Sơ cầm qua nhìn.
“Chỉ có một nửa?”
Trên tấm ảnh miễn cưỡng mới ghép được ra có hai đứa trẻ đang đứng cùng nhau.
Đứa trẻ