CHƯƠNG 332
An Diệc Diệp dao động, bước đến xem, quả nhiên thấy có vài nơi trên lưng anh đã ửng đỏ lên, còn sưng lên nữa.
Cô lập tức mềm lòng, vội lấy thuốc mỡ bác sĩ đã chuẩn bị trước đó, bôi cho anh.
Bàn tay mềm mại bôi từng chút thuốc mỡ mát lạnh, xua tan cơn đau.
An Diệc Diệp không kiềm lòng nổi, tiến gần thổi “phù phù” cho anh.
“Biết rõ đang cháy, sao còn chạy vào trong làm gì?”
Có lúc cô thậm chí còn cảm thấy người trước mắt này đã bị điên rồi, nếu không sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ.
Đến cả trẻ con cũng biết, chuyện như vậy là không thể làm.
Khúc Chấn Sơ lại thờ ơ nói: “Anh tưởng rằng em ở trong đó.”
Một câu đơn giản như vậy nhưng đủ để khiến An Diệc Diệp yên tĩnh lại.
Giọng nói của anh rất tùy ý, nhẹ nhàng, nhưng chỉ có An Diệc Diệp biết rõ trọng lượng của câu nói này.
Vì cô ở trong đó, cho dù có bị cháy, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn sẽ xông vào.
“Nhưng em không ở trong đó.” An Diệc Diệp khẽ nói.
“May mà không ở trong đó.”
Khúc Chấn Sơ nói một câu, rồi chợt nắm cổ tay An Diệc Diệp.
“Anh đã từng nói với em là không được chạy lung tung hay chưa?”
“Xin lỗi…”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
“Tại sao em lại đến cô nhi viện?”
An