- Cậu nói xem anh ấy định đi đâu vậy nhỉ?
- Không biết, cứ bám theo đã.
- A, anh ấy đâu mất rồi?
- Ơ, người vừa ở đây mà?
Đang ngơ ngác tìm kiếm, các cô liền nghe thấy một giọng nói lành lạnh vang lên phía sau:
- Bám theo tôi?
Hai cô gái sợ hãi hô lên một tiếng, nhìn rõ người vừa xuất hiện là Tống Thần, một cô gái liền mạnh bạo lên tiếng:
- Dạ...đúng ạ! Vì bọn em rất thích—
Tống Thần lạnh nhạt ngắt lời:
- Đừng đi theo tôi nữa.
Cô gái kia không hề nhận ra tâm trạng tồi tệ của Tống Thần, vẫn tiếp tục thổ lộ tình cảm:
- Em thực sự rất thích anh, em biết là anh đã có bạn gái—
Sắc mặt Tống Thần trầm xuống, đến cái mặt nạ ôn hòa dịu dàng hắn cũng không muốn duy trì nữa:
- Tôi rất ghét những người hay bám đuôi.
Hai cô gái sửng sốt nhìn hắn:
- Dạ?
Đây là lần đầu tiên các cô thấy học trưởng luôn ôn hòa ấm áp trở nên đáng sợ như vậy.
Tống Thần từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn:
- Còn chưa đi?
Hai cô gái sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy, vội vàng kéo nhau chạy đi.
Tống Thần đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho hai cô gái kia, mặt vô biểu tình xoay người rời đi, tâm trạng càng lúc càng bức bối khó chịu, lại không có chỗ phát tiết.
Từ lúc Hạ Tiếu tỏ tình với hắn, hắn đã tự dặn mình phải giữ khoảng cách với cô, không được tiếp tục để cả cô và hắn lún sâu vào tình cảm này nữa. Suốt từ chiều hôm qua hắn đã cố gắng kiềm chế không đến tìm cô, thế mà cô gái kia, miệng thì nói muốn theo đuổi hắn, hắn không tìm cô, cô cũng không thèm chủ động đến gặp hắn luôn.
Hôm nay, lúc biết lớp hắn có trận đấu với 12-1, trong lòng hắn đã luôn ẩn ẩn chờ mong, chờ mong cô sẽ xuất hiện. Thế rồi, cô thực sự đã đến. Nhìn thấy Hạ Tiếu, hắn vui đến mức suýt thì không kìm được mà chạy sang chỗ cô, có phải cô tới để cổ vũ cho hắn hay không?
Thực tế cho thấy, tất cả chỉ là do hắn mộng tưởng hão huyền. Hạ Tiếu, đến một ánh mắt cũng không dành cho hắn. Từ đầu đến cuối, cô chỉ chăm chăm lo lắng cho đội lớp cô, thậm chí còn đọc to tên của từng người một để cổ vũ. Chưa bao giờ hắn thấy giọng nói trong trẻo ngọt ngào kia lại chướng tai đến vậy.
Kết thúc trận đấu, rất nhiều con gái vây quanh muốn đưa nước và khăn cho hắn, nhưng hắn đều từ chối. Hắn chỉ muốn nhận nước từ một người duy nhất, liệu người ấy sẽ sang đây chứ?
Hạ Tiếu quả thực có sang bên 12-7, nhưng cô không tìm hắn, mà lại tiến đến đưa nước và khăn cho Bạc Vũ. Hắn cảm thấy, sao mà hình ảnh hai người cười nói cạnh nhau, lại chướng mắt đến vậy. Hắn rất muốn xông đến tách hai người ra, nhưng hắn lấy tư cách gì đây? Không phải chính hắn là người không chấp nhận lời tỏ tình của cô, muốn đẩy cô ra xa hay sao?
Rõ ràng cô nói muốn theo đuổi hắn, vậy mà bây giờ cô lại có thể ở cạnh một nam sinh khác cười nói vui vẻ, cô lại có thể ngọt ngào hô to cổ vũ cho rất nhiều nam sinh khác.
Có lẽ, trong lòng cô, hắn cũng không quan trọng đến như vậy.
Suy nghĩ này khiến trái tim hắn quặn thắt đau đớn, hắn không muốn mình như thằng ngốc nhìn cô thân thiết với người khác, liền xoay bước bỏ đi. Hắn nếu ở lại sợ mình sẽ không kìm được xông đến đấm thẳng vào mặt Bạc Vũ mất.
Con mẹ nó, rõ ràng Hạ Tiếu đã theo đúng như ý hắn, không còn thân thiết với hắn nữa, vì sao hắn càng lúc càng thấy bức bối khó chịu thế này?
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com, nếu cậu vô tình đọc được bộ truyện này ở đâu đó, hãy về đây với tớ nhaa)
***
Vừa đi được mấy bước thì Tống Thần nghe thấy giọng nói thanh thúy quen thuộc truyền đến từ phía sau:
- Tống Thần!
Hắn hơi khựng lại một chút, sau đó giả vờ không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi. Lúc này, Hạ Tiếu là người mà hắn không muốn gặp nhất.
Hạ Tiếu thấy Tống Thần vẫn không hề dừng lại, cô vừa chạy đuổi theo vừa cắn răng gọi tiếp:
- Tống Thần! Đợi tớ với!
Cmn thế mà cậu ta vẫn có thể đi tiếp được à? Rõ ràng là cố ý!
Cô vừa gọi vừa đuổi theo cậu, Tống Thần như thể muốn so gan với cô, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Hạ Tiếu cảm thấy cái trò đuổi bắt này vừa trẻ con vừa vô nghĩa, cô