Hạ Tiếu lấy điện thoại ra xem giờ, kinh ngạc phát hiện ra đã gần 1h sáng. Cô vội vã mở cửa xe, quay đầu lại nói với Tống Thần:
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhé.
Tống Thần xuống xe, cậu đứng bên cạnh chỗ ghế lái, mỉm cười dịu dàng nhìn cô:
- Chuyện nhỏ mà. Tạm biệt.
Hạ Tiếu gật đầu, cô muốn dặn cậu mau trở về, nhưng cuối cùng chỉ nói ra hai chữ tạm biệt, sau đó liền xoay người bước vào nhà.
Vừa đi đến cửa lớn Hạ gia, Hạ Tiếu rốt cuộc kìm lòng không đặng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Thần, cậu đứng dưới bóng đèn đường, cái bóng kéo dài dưới mặt đất, nhìn có chút cô đơn.
Dù Tống Thần lúc nào cũng biểu hiện dịu dàng ấm áp như gió xuân, cuộc sống của cậu dường như không bao giờ thiếu người vây quanh, thế nhưng Hạ Tiếu thường xuyên có cảm giác Tống Thần luôn toát ra một loại khí chất cô độc, không thể dung hợp với thế giới náo nhiệt bên ngoài. Từ sớm Hạ Tiếu đã phát hiện ra, Tống Thần không phải là người ôn hòa, dễ thân cận như vẻ bề ngoài, kỳ thực cậu rất lạnh nhạt, cậu không dễ dàng có tình cảm với ai, càng không dễ dàng để ai vào mắt. Thế mà cố tình hết lần này đến lần khác Tống Thần lại đối xử đặc biệt với một mình cô, có lẽ cậu không biết, được cậu đối xử độc nhất vô nhị là chuyện khiến người ta mê luyến cỡ nào. Tống Thần như vậy, liệu cô gái nào có thể không động tâm đây?
Thấy Hạ Tiếu quay lại nhìn mình, Tống Thần chỉ im lặng mỉm cười vẫy tay với cô, trong màn đêm đen mịt mùng, bóng dáng của cậu càng trở nên cô độc đến kỳ lạ, khiến Hạ Tiếu vô cớ sinh ra cảm giác đau lòng. Cô cố nén xúc động muốn chạy đến bên cậu, quyết đoán xoay người bước vào trong nhà.
Tống Thần im lặng đứng đấy thật lâu, đến khi cả người hắn lạnh buốt, tài xế nhịn không được hạ cửa kính xuống nhắc nhở thì hắn mới quay trở lại xe.
Lúc Tống Thần về đến nhà đã gần 2h sáng.
Vừa về đến nhà, Tống Thần liền có cảm giác cả người mệt mỏi đến rã rời, đầu đau như búa bổ. Hắn đi vào phòng tìm nhiệt kế đo thử nhiệt độ cơ thể - 38,7 độ. Tống Thần nhíu mày xoa nhẹ ấn đường nhằm giảm bớt cơn nhức đầu, lục lọi trong ngăn kéo một chút, lấy ra hai viên thuốc hạ sốt và giảm đau.
Hắn xuống bếp lấy nước, uống vội hai viên thuốc, sau đó liền nằm vật ra giường, nặng nề khép mí mắt lại.
Tống Thần trằn trọc một lúc lâu, mãi mà không thể đi vào giấc ngủ, cả người nóng như một lò than, đầu vừa đau vừa nặng. Hắn mệt mỏi đứng dậy vào nhà tắm tự vắt một cái khăn ướt đắp lên trán để hạ sốt. Cảm giác mát mẻ trên trán khiến Tống Thần dễ chịu hơn đôi chút, hắn ngơ ngác nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà tối đen.
Cảm giác trống rỗng đến kỳ lạ từng chút một gặm nhấm trái tim hắn, dường như mỗi khi sinh bệnh, con người ta đều dễ dàng cảm thấy cô đơn.
Tống Thần lại một lần nữa rời giường, ôm Bánh Cá lên ngủ cùng. Độ ấm cũng tiếng gừ đều đều đơn điệu của Bánh Cá khiến Tống Thần đột nhiên cảm thấy an tâm, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, hắn mệt mỏi khép mi mắt.
Đến gần sáng, Tống Thần lại tỉnh. Cơ thể hắn đau nhức đến khó chịu, đầu óc choáng váng nặng nề, cổ họng bỏng rát, cả người nóng như thể có một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt. Tống Thần ho khan một tiếng, mệt mỏi với tay lấy cái nhiệt kế ở đầu giường đo nhiệt độ cơ thể. 39,8 độ. Thế này thì phải đến bệnh viện thôi.
Tống Thần cố gắng chống đỡ cơ thể mềm oặt vô lực, rời giường thay quần áo, cho Bánh Cá ăn no, sau đó gọi taxi tới bệnh viện.
Gần 5h sáng, một mình vào viện, tự mình đăng ký, tự