Hạ Tiếu giả vờ kinh ngạc nhìn ra cửa:
- Cô chú Hứa, chú Bạc, mọi người có chuyện gì vậy ạ?
Mọi người hơi sửng sốt nhìn vào trong phòng, dường như không ngờ đến Hạ Tiếu lại xuất hiện ở đây. Thấy Hứa Giai Kỳ sắc mặt tái nhợt nằm trong chăn, bà Hứa phản ứng lại trước tiên, vội vàng đi đến bên giường, lo lắng sờ đầu con gái:
- Con sao thế? Khó chịu ở đâu à?
Hứa Giai Kỳ liếc nhìn Hạ Tiếu một chút, sau đó vội thu hồi tầm mắt, lắp bắp trả lời:
- Con...con hơi nhức đầu một chút ạ.
Lúc này cha Bạc mới nhớ ra chuyện chính, ông nghi hoặc quay sang nhìn hai cô gái bên cạnh:
- Lạc Lâm, Tranh Kỳ, vừa nãy hai đứa bảo nhìn thấy Bạc Vũ và Hứa Giai Kỳ vào phòng nghỉ cơ mà? Bạc Vũ đâu?
Hai cô gái vội đưa mắt nhìn Hứa Giai Kỳ, nhưng Hứa Giai Kỳ lại quay đầu đi, không dám nhìn các cô.
Hạ Tiếu mỉm cười lên tiếng:
- Lúc nãy Hứa tiểu thư thấy khó chịu nên quả thật có nhờ Bạc Vũ đưa vào phòng nghỉ, vô tình lúc đó cháu đi qua nên Bạc Vũ đã nhờ cháu chăm sóc cô ấy, sau đó liền rời đi luôn.
Câu chuyện quá hoàn mĩ, không một lỗ hổng, lại còn khớp với lời nói của hai cô gái kia, khiến cho các vị phụ huynh hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Mọi người dặn dò Hạ Tiếu và Hứa Giai Kỳ một chút, sau đó liền rời đi.
Đợi vài phút sau, Bạc Vũ và Tống Thần mới từ phòng tắm đi ra.
Bạc Vũ nhém áo choàng tắm lên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Giai Kỳ, không hề che giấu sự thất vọng và chán ghét:
- Cậu thực sự khiến tôi phải ghê tởm đấy, lần sau đừng có xuất hiện trước mặt ông đây nữa, vừa nhìn thấy cậu tôi liền thấy khó chịu.
- Không phải...anh...em...anh nghe em nói...em...em...
Nói xong Bạc Vũ xoay người mở cửa đi ra ngoài luôn, không muốn lãng phí thêm một giây phút nào với Hứa Giai Kỳ nữa.
Hạ Tiếu kéo tay Tống Thần, mỉm cười hôn nhẹ lên môi cậu:
- Cậu ra ngoài trước đi, tớ còn chút chuyện cần giải quyết.
- Được, tớ đợi cậu.
Tống Thần cúi đầu hôn lại cô, sau đó liền rời đi.
Tống Thần và Bạc Vũ đi đến khu vực hút thuốc cuối hành lang, Bạc Vũ uể oải lấy ra bao thuốc, thuần thục mở ra lấy một điếu, sau đó nghiêng miệng bao về phía Tống Thần:
- Cậu hút không?
- Cảm ơn.
Nhìn Tống Thần thoải mái lấy ra một điếu thuốc, vô cùng tự nhiên dùng hai ngón tay kẹp lấy đưa lên miệng, trong mắt Bạc Vũ lóe lên tia kinh ngạc. Hắn cười khẽ một tiếng, mở bật lửa châm thuốc, sau đó truyền qua cho Tống Thần:
- Trước đây cậu cũng biết giả vờ quá đấy.
Tống Thần vươn tay nhận lấy bật lửa, hờ hững nhún vai:
- Tôi chưa từng nói mình không thể hút thuốc.
Bạc Vũ lười biếng tựa lưng vào tường, thở ra một hơi dài, mùi cherry cháy lan tỏa khắp không gian, nicotine khiến đầu óc vẫn luôn căng chặt của hắn cuối cùng cũng thoáng thả lỏng. Bạc Vũ quét mắt nhìn Tống Thần qua làn khói mỏng, cười như không cười trêu chọc:
- Trên mặt cậu viết rõ mấy chữ dục cầu bất mãn kìa, vừa nãy bị phá hư chuyện tốt à?
Tống Thần nâng mắt nhìn Bạc Vũ, thản nhiên trả lời:
- Cậu thì khác gì?
Bạc Vũ nhún vai, thoải mái thừa nhận du͙ƈ vọиɠ của bản thân.
- Phản ứng sinh lý thôi.
Tống Thần nhếch môi thả ra một ngụm khói, từ chối cho ý kiến.
Đột nhiên Bạc Vũ quay sang nhìn Tống Thần, nghiêm túc nói:
- Vừa nãy thực sự cảm ơn các cậu, nếu không có các cậu, hôm nay tôi quả thật khó thoát.
Tống Thần lười biếng liếc Bạc Vũ một cái, ngay thẳng trả lời:
- Lúc đấy tôi muốn ra ngoài cho cậu tự sinh tự diệt rồi, chẳng qua bạn gái tôi vốn là người thích giúp đỡ người khác, nên tôi đành phải chiều cô ấy thôi.
- ....
Nghe tổn thương thật đấy.
Bạc Vũ khẽ gẩy tàn thuốc, bất đắc dĩ nhìn Tống Thần:
- Hạ Tiếu sẽ không thích tôi đâu, chúng tôi chỉ là bạn từ nhỏ thôi.
Cho nên đừng có lúc nào cũng nhằm vào ông đây nữa, ông đây chơi không lại với cậu đâu.
Tống Thần bắt được trọng điểm rất nhanh:
- Cho nên cậu thực sự thích Hạ Tiếu?
Bạc Vũ trầm mặc mất mây giây, sau đó mới uể oải đáp lời:
- Chuyện đó có quan trọng không? Dù sao thì tôi và cô ấy không có khả năng.
Tống Thần nhếch môi:
- Rõ ràng.
Bạc Vũ cảm thấy có chút không thể hiểu nổi:
- Thế tại sao cậu cứ nhằm vào tôi làm gì?
- Tôi thấy cậu ngứa mắt.
- ....
Đấy là lời một con người có thể nói ra à?
Một lát sau, Hạ Tiếu đi ra. Nhìn thấy Hạ Tiếu, hai người ngay lập tức dập tắt điếu thuốc, Tống Thần mỉm cười vẫy cô lại phía mình. Hạ Tiếu nhanh chóng chạy đến ôm eo Tống Thần, cái mũi nhỏ khẽ hít hít:
- Mùi cherry thơm quá! Richmond Cherry à?
- Không, là Mac Baren.
Hạ Tiếu nghiêng đầu nhìn Bạc Vũ:
- Ồ, tớ cứ tưởng mỗi Richmond có hương cherry chứ?
- Tớ cũng mới phát hiện ra, nhưng Mac Baren nặng hơn Richmond Cherry.
- Uh huh - Hạ Tiếu vừa lơ đãng trả lời vừa đè lại bàn tay đang leo lên eo mình - Tống Thần, đừng nghịch.
Bạc Vũ không có nhu cầu ăn cẩu lương cho lắm, hắn khẽ hắng giọng:
- Cậu ở lại nói gì với Hứa Giai Kỳ thế?
Hạ Tiếu nhếch