Diệp Noãn từ trong taxi bước ra, cầm vài tờ tiền lẻ nhanh nhẹn đưa vào trong cửa kính trả cho tài xế, sau đó mang tâm trạng tràn đầy phấn khởi bước vào trong.
Hôm nay là sinh nhật của Từ Viễn, cô biết bạn trai không thích đồ ngọt nên không mua bánh kem, đổi lại là mua cho anh một chiếc đồng hồ hàng hiệu mới nhất của Tissot.
Hãng đồng hồ này thuộc chuỗi hãng nổi tiếng của thế giới nên giá thành không hề rẻ, Diệp Noãn phải tiêu hết tiền ba tháng lương của cô mới có thể mua được.1
Khi biết giá, Diệp Noãn như chết sững trước mặt nhân viên bán hàng.
Phải nói cô là một người rất mực yêu tiền, đối với cô tiền như mạng sống, bởi từ rất trẻ đã phải chật vật làm vô số công việc bán thời gian khắp nơi, đúc kết cho cô một quan niệm sống đáng quý đó chính là kiếm thật nhiều tiền trong tay.
Nhưng nghĩ đến là mua cho bạn trai, sự hối tiếc trong cô nhanh chóng tiêu tan.
Là đàn ông, ra ngoài cũng cần có sĩ diện một chút, cô thân là bạn gái thì nên thấu hiểu điều này.
Diệp Noãn rón rén bước vào trong căn nhà, sợ gây ra tiếng động khiến cho Từ Viễn chú ý.
Hôm nay cô không nói với anh mình nghỉ làm để đến nhà, muốn tạo cho anh một bất ngờ lớn khi thấy mình.
Đứng trước căn phòng của Từ Viễn, Diệp Noãn vươn tay muốn đẩy cửa xông vào thì tiếng động bên trong làm tay cô đột ngột khựng lại.
"Á… Viễn, em nhột lắm, đừng mà… a ha…"
"Đây là hậu quả của em khi trêu chọc cho anh cứng đó.
Bảo bối à, chẳng phải nói sẽ làm món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của anh sao, hôm nay anh phải chơi chết em!"
Tiếp theo là những âm thanh vang lên rất chói tai.
Tiếng la hét dâm đãng của người phụ nữ, tiếng thở dốc không ngừng của người đàn ông cùng với âm thanh "lạch phạch" vô cùng ghê tởm, vào tai Diệp Noãn như muốn đục thủng màng nhĩ của cô.
Cô đứng lặng người ở đó, ánh mắt dừng trên cánh cửa đóng chặt lạnh lùng, khi đôi nam nữ bên trong đã xong một cuộc động dục, cô vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Anh nói xem, em và Diệp Noãn kia, ai là người thỏa mãn anh nhất?"
"Đừng thảo luận về người quê mùa như cô ta trước mặt anh.
Chúng ta tiếp tục nào, cục cưng bé nhỏ!"
*Cạch!"
Tiếng mở cửa không báo trước vang lên, tầm mắt Diệp Noãn xông thẳng đến đôi nam nữ trần truồng quấn lấy nhau kia.
Sở Thanh Thanh bất chợt nhìn thấy cô mà hết hồn, liền với lấy tấm chăn bên cạnh che chắn cơ thể hai người bọn họ lại, quát lên:
"Sao cô đến đây?"
"Tại sao tôi không được đến đây?"
Diệp Noãn bình tĩnh chất vấn lại cô ta.
Sở Thanh Thanh này cũng không tính là xa lạ gì đối với cô, bởi đã từng là bạn cùng lớp với Diệp Noãn và cả Từ Viễn.
Gia thế Sở Thanh Thanh rất giàu có, cho nên sinh ra thói lúc nào cũng kiêu căng với mọi người.
Không ngờ được, Từ Viễn lại đeo theo cô ta bám váy.
Từ Viễn trông thấy cô, không chút lộ ra chút hoảng hốt nào, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
"Đúng là một khúc gỗ không chút cảm xúc.
Ban đầu tôi không nên chấp thuận chuyện cá cược với bọn Tam Trì tốn thời gian tán đổ cô làm gì.
Giờ biết tất thảy rồi đó, mau cút khỏi mắt tôi!"
Từ Viễn nhã nhặn, ấm áp trong mắt Diệp Noãn thường ngày giờ đã lộ rõ nguyên hình là một tên đàn ông hết sức vô lại.
Hắn là bạn học cao trung trước đây của cô, sau cuộc họp lớp thì gặp lại nhau.
Ấn tượng lúc trước của cô với Từ Viễn cũng không tệ bởi hắn luôn điềm đạm, nho nhã.
Không ngờ bọn con trai trong lớp âm thầm sau lưng cô, cá cược một khoảng tiền lớn, nếu Từ Viễn tán đổ được Diệp Noãn, số tiền kia sẽ thuộc về hắn.
Số tiền cá cược không phải con số nhỏ, Từ Viễn liền tự tin nhận cá cược.
Hắn dùng bộ dạng hiền lành hoà nhã dụ hoặc Diệp Noãn, khiến cô đắm chìm trong tình yêu rồi phút chốc đẩy cô rơi từ chín tầng mây xuống tận địa ngục.
Diệp Noãn nở một nụ cười chua chát.
Cô luôn cho rằng bản thân thông minh, thì ra cũng là loại con gái ngốc nghếch bị đàn ông lừa tình.
Cảm xúc trong cô là gì đây? Đau lòng sao? Không đúng, phải nói là tự cười bản thân nhiều hơn.
Từ Viễn không thèm nhìn đến cô nữa, kéo Sở Thanh Thanh hôn ngấu nghiến, phớt lờ đi sự tồn tại của Diệp Noãn.
Thế mà cô vẫn không đi, một lòng đứng sừng sững ở đó khiến đôi nam nữ đang hăng say cũng phải mất hứng buông nhau ra.
Sở Thanh Thanh quay ra lườm cô.
"Cô chút liêm sỉ nào không, đã đuổi như súc vật thế rồi còn không đi, muốn nhìn chúng tôi làm trước mặt cô luôn đúng không? Diệp Noãn, tôi khuyên cô nên cút xéo khỏi đây ngay, đừng níu kéo anh Từ Viễn làm bản thân thêm mất mặt hơn.
Tôi xét về gia thế hay nhan sắc đều vô cùng hoàn hảo, đâu như cô, xem lại mình kìa, ra ngoài mặc giẻ rách đi thong dong không sợ người ta chê cười à? Tôi thấy đã bẩn cả mắt rồi."
Với những lời mạt sát của Sở Thanh Thanh, Diệp Noãn chỉ cong khoé môi như vừa nghe một câu chuyện trào phúng, bản thân chỉ là người qua đường chứ không phải chính chủ bị lăng mạ.
"Tôi đâu rảnh để nhìn chó giao phối với nhau.
Với lại tôi có mặt giẻ rách đi chăng nữa thì nhân cách cũng tốt đẹp hơn các người gấp trăm lần."
"Cô…"
Sở Thanh Thanh tức đến đỏ mặt, không để ý bản thân đang trần truồng như nhộng đứng bật dậy, nhắm về hướng của Diệp Noãn, vung tay tát cô.
Chỉ là vừa giơ lên không trung đã bị cô mạnh mẽ túm lại, lật một cái về sau khiến xương cốt cô ta kêu "rắc" một cái, Sở Thanh Thanh hét lên một tiếng đau đớn.
Từ Viễn liền nhào đến cướp lấy Sở Thanh Thanh về bên mình, tức giận quát Diệp Noãn.
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
Diệp Noãn không lên tiếng, lần mò trong túi xách ra chiếc điện thoại, tiếp đó là âm thanh "tách tách" vang vọng.
Từ Viễn và Sở Thanh Thanh sợ hãi che mặt, nép vào nhau, Sở Thanh Thanh la toáng lên:
"Con đàn bà điên này, dừng lại cho tao, có tin tao giết mày không?"
Diệp Noãn thông thả thu điện thoại lại, xem thành phẩm khoả thân của bọn họ giống hệt như siết khỉ mình từng thấy, nhếch môi cười.
"Cô cứ tự nhiên mà giết, nhưng hãy nhớ rằng, trước khi tôi chết thì những tấm hình nude đẹp đẽ của các người sẽ được tung ra trước giới truyền thông.
Để xem lúc đó gia đình danh gia vọng tộc của cô đẹp mặt thế nào.
Nhất là cô đó, mọi người sẽ biết được thì ra tiểu thư của Sở gia là một con điếm, thích quan hệ bất chính với đàn ông."
"Cô…"
Sở Thanh Thanh