"Tư tổng, cậu…"
Hai hàm răng ông ta run cầm cập va vào nhau.
Ban đầu chỉ nghĩ Diệp Noãn là một thư ký bình thường, nếu ông ta đụng vào cô thì Tư Cảnh Vực có lẽ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ hắn đích thân đến đây đạp cửa, mang theo bộ dạng dọa người như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Lập tức tên Tôn tổng bị váng một cú đấm vào mặt.
Ông ta có thể cảm nhận được một bên xương mặt của mình vỡ nát.
Bị Tư Cảnh Vực quăng ra cách xa chỗ của Diệp Noãn, càng kêu gào đau đớn dưới đất.
Hắn không có ý niệm tha thứ, tiếp tục bước đến nhấc chân đá mạnh vào người ông ta.
Từng cú đá đều dùng lực mạnh mẽ.
Cho dù tên Tôn tổng có dùng mọi lời lẽ cầu xin, đem lợi ích công ty ra làm điều kiện Tư Cảnh Vực cũng chẳng dừng chân.
Diệp Noãn mơ màng trên giường nhìn thấy tất cả.
Tư Cảnh Vực thật sự đến cứu cô rồi, hắn còn tức giận đến như vậy, e rằng cứ như thế này sẽ xảy ra án mạng.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Tư tổng!"
Cô hé miệng yếu ớt gọi hắn.
Tư Cảnh Vực lúc này mới dừng chân, hít sâu một hơi trấn tĩnh tâm tình đang rất xấu của bản thân.
Hắn tiến đến bên giường, lạnh lùng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Diệp Noãn từ trên xuống dưới rồi cúi người nhẹ nhàng bế cô lên.
Tư Cảnh Vực mang cô ra khỏi khách sạn, đặt vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô rồi nhấc máy gọi điện thoại cho ai đó.
"Cậu đưa mấy cô gái vào phòng 1002 khách sạn Vạn Thiên, sau đó gọi cho vợ tên Tôn Bằng đến đấy cho tôi."
Tên Tôn Bằng này sinh sống đều nhờ vào nhà vợ.
Công ty cũng là của nhà vợ nhiều đời nay, bất đắc dĩ không có con trai nối dõi nên mới cam chịu đưa cho ông ta tiếp quản.
Nhưng bọn họ rất cẩn trọng, mọi tài sản đều do vợ ông ta đứng tên hết thảy.
Vậy mà Tôn Bằng không biết quý trọng, nhiều lần ra ngoài tư thông với nhiều phụ nữ.
Vợ ông ta nổi tiếng rất hung dữ, thế nào ngày mai cũng đuổi cho ông ta mặc xác ngoài đường.
Tư Cảnh Vực siết chặt vô lăng.
Nghĩ đến lúc vừa nãy hắn đạp cửa xông vào trong, nhìn thấy dáng vẻ cam chịu nằm yên của Diệp Noãn mặc cho tên Tôn Bằng cởi đồ, hơi thở của hắn càng lạnh dần.
"Chắc bây giờ cô đang hận tôi vì đến quá đúng lúc phá hỏng chuyện tốt của cô đúng không?"
Diệp Noãn bị thuốc làm cho khó chịu vô cùng.
Ngồi trên ghế phụ lái cứ tụt lên tụt xuống không yên.
Nghe giọng nói chế giễu của hắn ban đầu thoạt không hiểu.
"Ý của anh là gì?"
Hắn nhếch môi cười khinh.
"Còn thế nào nữa.
Cô chính là không có ý chối từ ông ta."
Diệp Noãn quay sang trừng lấy hắn.
Vốn lúc nãy hắn cứu cô ra khỏi căn phòng đó, cô rất mang ơn.
Thế mà hiện tại hắn lại dùng những lời lẽ này đặt điều chế nhạo Diệp Noãn làm ý nghĩ biết ơn đó của cô tan thanh mây khói.
Diệp Noãn hừ lạnh một tiếng.
"Nếu tôi bị cưỡng bức, thì ông ta qua ngày sau đừng