Thời tiết đúng là quá độc ác đối với Diệp Noãn, tối đó cô trở bệnh.
Đến sáng ra Diệp Sở An vào phòng để gọi mẹ dậy đi làm mới phát hiện ra cô đã sốt cao.
Cậu bé lay người Diệp Noãn, gọi cô không ngừng để cô không chìm vào hôn mê.
Xem ra tình hình hôm nay cậu phải nghỉ học ở nhà chăm mẹ rồi.
Diệp Noãn mơ màng mở mắt, cảm thấy đầu óc nặng trĩu, cả người nóng bừng bừng như có lửa thiêu cháy.
Cảm giác này làm cho cô hiểu mình đã bị bệnh.
Diệp Noãn ghét nhất là bản thân lâm vào tình cảnh bệnh hoạn thế này.
Không những bản thân cảm thấy khó chịu mà công việc sinh hoạt hàng ngày của cô đều bị ảnh hưởng.
Thường vào mùa lạnh, nếu cô không cẩn thận giữ ấm cơ thể thì sẽ bị sốt thế này.
Diệp Sở An sau khi gọi Mạnh Nhu, nhờ cô ấy tìm một vị bác sĩ quen biết đến khám bệnh cho Diệp Noãn.
Sau khi cúp mấy, cậu bận rộn chuẩn bị những thứ cần thiết để hạ sốt cho mẹ.
Cậu bé vừa vắt một cái khăn bằng nước ấm đắp lên trán cô, vừa lên giọng trách khứ:
"Đến bản thân mẹ còn chẳng biết lo cho tốt thì lo cho con cái nỗi gì? Sáng hôm qua con đã soạn sẵn cho mẹ một cái áo khoác lông, thế mà mẹ cũng không mặt vào mà vớ một cái áo khoác mỏng rồi đi mất.
Bây giờ xem đi, mẹ trở thành một con ma bệnh nằm một đống ở đây phiền con chăm đây này.
Haizz, việc gì cũng đến tay con, chẳng biết con là con của mẹ hay ngược lại đây."
Sắc mặt nhợt nhạt của Diệp Noãn nhăn chặt, khó chịu mở miệng:
"Được rồi, là lỗi của mẹ hết.
Đừng có càu nhàu nữa, mẹ mệt lắm!"
Diệp Sở An khinh thường "sì" một tiếng.
Nói là thế chứ cậu bé vô cùng quan tâm cô.
Thấy mẹ mình lúc này không còn sức sống như thường, tâm trạng cậu cũng trở nên buồn rầu, đứng dậy bỏ đi nấu cháo cho cô.
Nửa tiếng sau bác sĩ đến.
Người này là vợ của bác hai Mạnh Nhu, nhận được cuộc gọi của cô ấy liền đến thăm khám cho Diệp Noãn.
Chẩn đoán cô vì nhiễm lạnh mà bị cảm mạo cộng với phát sốt.
Cần một khoảng thời gian để dưỡng bệnh cho tốt là được.
Sau khi bà ấy đi rồi, Diệp Noãn mệt mỏi thở dài.
"Chỉ là bị sốt thôi mà, năm nào đến mùa này mẹ cũng bị bệnh cả, có gì đâu mà phải gọi bác sĩ."
"Mẹ đừng có chủ quan, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì ai nuôi con đây?"
"Ơ hay cái thằng nhãi này, thì ra con lo cho mẹ là vì tiền đó à?"
"Đúng đấy, ngoài kiếm được tiền ra thì mẹ chẳng làm gì được nữa.
Cơm nước nhà cửa đều do con lo liệu còn gì."
"Đó là con tự làm, mẹ không có bắt."
"Con người lười biếng như mẹ đời nào làm mấy việc đó, con còn trông chờ vào mẹ chắc bây giờ cái nhà này đã thành chuồng heo rồi."
Hai mẹ con cứ thế cãi nhau không ai nhường ai.
Đến đây Diệp Noãn cứng miệng.
Ờ thì… cũng có phần đúng, nhưng Diệp Sở An nói có hơi quá rồi, cô làm gì lười biếng đến như vậy.
Miệng thì cãi nhau với mẹ nhưng tay cậu đang khuấy cháo trong bát cho bớt nóng để đút mẹ ăn.
"Được rồi, con biết mẹ đi làm mệt mỏi nên không trách mẹ những việc vặt vãnh này.
Mẹ ngồi dậy, con đút cháo cho mẹ ăn."
Diệp Sở An thấy Diệp Noãn không ngóc đầu dậy nỗi liền vòng tay đỡ lấy cô, đặt cô tựa vào thành giường.
Bắt đầu đút cháo rồi cho cô uống thuốc.
Diệp Noãn bệnh khá nặng nên không thể đến công ty, cô muốn gọi một cuộc cho Tư Cảnh Vực xin nghỉ nhưng chẳng ai bắt máy.
Những cuộc gọi sau đó đều như thế.
Hết cách, cô viết một lá đơn xin nghỉ vài ngày muốn nhờ người đưa đến nhưng chẳng biết nhờ ai, Diệp Sở An liền lên tiếng muốn đi.
Diệp Noãn lo lắng.
Chưa kể nhân viên trong công ty biết cô đã có con, bắt đầu buôn dưa lê, bới móc những chuyện xưa cũ của cô ra thì còn có… nếu Diệp Sở An gặp được Tư Cảnh Vực, sợi dây liên kết máu mủ, cha con bọn họ nhận nhau thì sao?
Tư Cảnh Vực là một người thông minh nhạy bén, còn Diệp Sở An thì giống hệt hắn, thông minh y hệt.
Cô không tin khi gặp nhau, trong lòng họ không có vướng bận.
Thế là Diệp Noãn không cho con trai đi.
Cô nào biết mình làm như thế khiến cậu càng thêm nghi ngờ.
Diệp Sở An đắp cho