Sở Thanh Thanh bĩu môi cười ra tiếng, điệu bộ khinh bỉ rõ ràng, hất mạnh cổ tay của Diệp Sở An ra khiến cậu bé xém chút bị ngã, cũng may có Diệp Noãn đỡ kịp.
"Úi chao, cô có con lớn thế này rồi á? Xem ra là ở khoảng thời gian yêu đương với Từ Viễn đã có thai với người đàn ông khác rồi.
Tôi nghĩ đâu có sai, loại người giả bộ ngu ngốc hiền dịu như cô chính là một con điếm thối tha."
Cô ta cố tình to giọng cho mọi người chung quanh ở đây nghe được.
Từ Viễn từ đằng xa đang đi đến, kịp lúc nghe thấy hết những gì cô ta nói, sắc mặt bỗng tối sầm đi, liếc nhìn Diệp Sở An mà nóng cả máu.
Chẳng lẽ lời Sở Thanh Thanh là thật, Diệp Noãn lúc ban đầu đã cắm cho hắn ta cái sừng to lớn mà hắn chẳng biết gì, cao cao tự đại cho rằng chính bản thân mới có khí khái vứt bỏ cô.
Diệp Noãn không nghe vào lỗ tai câu nào của Sở Thanh Thanh, ngược lại đang sôi máu vì cô ta dám làm con trai bảo bối của cô suýt chút bị ngã.
Diệp Noãn tiến đến vung cho cô ta một cái bạt tay thật mạnh.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh chú ý vây xem.
Sở Thanh Thanh ôm mặt, sự uất hận trong đôi mắt cô ta hiện rõ ràng, nghiến chặt răng nhào đến túm tóc Diệp Noãn.
"Mẹ nó con điếm đê tiện, mày dám đánh tao hả, tao cho mày chết… cho mày chết…"
Cô ta hét ầm lên, vừa túm tóc cô vừa túm cổ cô.
Diệp Noãn bị ngạc, cô sức nhéo mạnh vào eo cô ta một cái khiến cô ta đau điếng thét lên.
Nhân lúc bàn tay Sở Thanh Thanh thả lỏng trong cổ mình liền đẩy mạnh ra.
Tiếp theo túm hai tay cô ta lại, tát liên tục mấy cái bạt tay vào mặt Sở Thanh Thanh.
Diệp Noãn bình thường chính là không thích động tay động chân nhưng trong trường hợp này cô không ngăn nổi chính mình.
Với sức lực của cô ta sao bằng được Diệp Noãn, chẳng bao lâu đã bị cô lật người xuống đất đánh túi bụi.
Diệp Sở An nhìn mẹ mình tận tay quật ngã bà cô hung dữ.
Biết trước là cô có thể tự mình phản kháng lại nên chỉ đứng xem kịch hay.
Trước giờ chưa từng xem mẹ mình đích thân động thủ bao giờ, nay mới tận mắt chứng kiến cậu không khỏi trầm trồ.
Nếu để đám đàn ông theo đuổi Diệp Noãn thấy được thì có lẽ hiệu quả hơn là lấy cậu ra làm bia đỡ đạn nữa.
Sở Thanh Thanh bị đè ép mặt xuống đất la oan oán:
"Từ Viễn… Từ Viễn cứu em.
Mọi người giúp tôi với, con đàn bà điên này muốn giết tôi, á…"
Tóc cô ta bị cô quật ngược về sau đau đến khóc không ra nước mắt.
Từ Viễn chứng kiến một màn này mà xanh mặt.
Không ngờ nhìn Diệp Noãn nhỏ bé mà sức lực lại mạnh mẽ như vậy.
Hắn ta là đàn ông không thể khoanh tay đứng nhìn, tiến đến lôi cô ra ngăn cản.
"Diệp Noãn, cô dừng tay lại cho tôi!"
Diệp Noãn nhếch môi, giọng điệu vừa giễu cợt