"Tư tổng, bản xét nghiệm hôm qua anh đã xem chưa?"
Tay Tư Cảnh Vực đang lật văn kiện bỗng ngưng trệ, cau mày nhìn đến Thời Lục.
"Đã có rồi?"
Thấy phản ứng này của hắn, Thời Lục chợt khó hiểu, đáp lại:
"Đúng vậy, hôm qua tôi đã mang bản xét nghiệm đến thư phòng của anh nhưng chẳng thấy anh đâu nên đặt nó trên bàn làm việc.
Tư tổng, chẳng lẽ anh không thấy?"
Hắn bắt đầu thay đổi thái độ, sắc mặt lạnh tanh đặt mạnh xấp văn kiện xuống bàn tạo nên âm thanh thô bạo, giọng nói trầm thấp chứa cảnh cáo.
"Sau này những gì tôi bảo cậu làm phải tận tay đưa, tận miệng nói cho tôi, nếu có lần sao thì cậu không cần làm trợ lý bên cạnh tôi nữa."
Nghe những lời đe doạ này từ hắn, Thời Lục căng cứng cả người, trán toát mồ hôi hột từ lúc nào.
Đúng là lần này cậu đã sơ xuất gây ra lỗi lầm bởi vì bận bịu chuyện công ty, không có kiên nhẫn chờ đợi mà đưa tận tay bản xét nghiệm cho Tư Cảnh Vực.
Ở trong căn hộ của hắn cũng không đề phòng đến hai mẹ con Diệp Noãn.
Thời Lục kính cẩn cúi đầu xin lỗi hắn một tiếng, sau đó liền ra ngoài.
Cả phòng làm việc trở về sự yên tĩnh.
Nhớ lại biểu hiện đêm qua của Diệp Noãn, Tư Cảnh Vực bán tín bán nghi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, lấy xe láy khỏi công ty một mạch về chung cư.
Vừa mở cửa, hắn đã nhắm đến thư phòng, lục lọi mọi tài liệu trên bàn, một phong bì màu vàng hiện ra trong chồng tài liệu, Tư Cảnh Vực liền rút nó lên.
Hàng mày cao chặt khi xem từng dòng chữ viết trong tờ giấy.
"Sao giờ này chú về đây?"
Giọng nói lanh lãnh của Diệp Sở An từ bên ngoài cửa khiến hắn khôi phục thần trí, liền nhét tờ xét nghiệm lại phong bì, dáng vẻ điềm đạm trước sau như một.
"Chú quên tài liệu nên về lấy thôi."
Hắn đi đến xoa đầu cậu bé một cái, hỏi:
"Ở nhà có chán không? Chú đưa cháu đến công ty nhé?"
Cậu ngập ngừng một lúc, sau đó thì lắc đầu.
"Không được đâu, mẹ không cho cháu đến."
"Bình thường cháu ranh mãnh thế nào đâu phải chú không biết? Cháu bây giờ còn nghĩ đến chuyện sợ mẹ nữa à?"
Diệp Sở An quay sang chỗ khác, phụng phịu giẫm chân.
"Cháu nói không đi là không đi rồi, chú đừng nói nữa, cũng đừng mong sẽ dễ dàng lấy lòng cháu.
Quan trọng nhất là mẹ cháu kia kìa, mẹ cháu hình như rất chướng mắt chú."
Khoé mắt hắn cong cong không che giấu nỗi vẻ buồn cười, ngắt một cái vào má của cậu nhóc.
"Thế nhóc không biết rồi, muốn thu hút phụ nữ trước hết phải để lại ấn tượng cho người đó.
Mẹ của cháu rất đặc biệt nên thay vì để lại ấn tượng tốt thì chú phải cố tình để lại ấn tượng xấu cho cô ấy.
Không bao lâu cô ấy sẽ gục ngã trước chú thôi."
Diệp Sở An nghe hắn nói mà càng khinh thường, đây là cái lý lẽ gì vậy? Như thế cũng có thể nói cho hợp lý được.
"Chẳng phải chú còn đi làm sao? Mau đi đi, cháu không nói chuyện với chú nữa đâu!"
Nhìn hình bóng nhỏ nhắn của Diệp Sở An rời đi, Tư Cảnh Vực không biết sao có chút nuối tiếc.
Thằng bé này giống hắn rất nhiều nhưng chẳng có chút quan hệ huyết thống gì với hắn.
…
"Tư tổng, anh vừa đi đâu thế?"
"Tôi về nhà lấy tài liệu."
Diệp Noãn nhận ra tâm trạng Tư Cảnh Vực đang không tốt, cũng không nói gì thêm bắt đầu làm việc.
Hơn ai hết cô hiểu ra lý do mà hắn buồn bực.
Chính cô đã tráo đổi bản xét nghiệm đó thành một bản khác hoàn toàn, đã thành công dối lừa hắn.
Nhưng cô nào biết trước đó Tư Cảnh Vực đã âm thầm xét nghiệm cô và Diệp Sở An, biết được quan hệ mẹ con ruột của hai người…
Cậu bé lại giống hắn quá đỗi nên hắn hy vọng cậu sẽ có quan hệ huyết thống với mình, nhưng sự thật ngày hôm nay làm cơn ảo vọng đó vỡ tan.
Hắn sẽ vì Diệp Noãn có con riêng mà từ bỏ chấp niệm với cô?
…
Mãi đến cuối tuần, chỉ còn một ngày nữa