Tố Giai khó khăn lắm mới có thể trốn thoát được bọn xã hội đen để trở về nhà trong bộ dạng mặt mũi tím đen, tàn tạ vô cùng, nào ngờ vừa về chưa kịp làm gì đã bị Diệp Noãn bất thình lình túm tóc giật ngược lại đằng sau, bà ta kêu lên oai oái, tiếp đó là một cái tát thẳng thừng dán vào mặt bà ta in hằn năm dấu tay đỏ chói.
Tố Giai theo bản năng đẩy mạnh cô ra hét lớn:
"Mày làm gì vậy hả?"
Diệp Thiên chứng kiến hết tất cả hành động của con gái, hoảng hốt chạy đến ngăn cản.
Diệp Noãn không màn đến sự ngăn cản của ba, lại lao đến túm lấy bả vai Tố Giai, giây sau ép người bà ta đập mạnh vô tường, sắc mặt Diệp Noãn hiện giờ rất đáng sợ, giọng nói lạnh tanh phát ra:
"Nói, hôm qua bà bỏ thuốc kích dục vào rượu của tôi làm gì?"
Tố Giai hoảng sợ co rúm người lại, liên tục lắc đầu vờ vô tội.
"Con… con nói gì vậy? Bỏ thuốc gì? Đừng có nói bậy bạ vu oan dì."
Ánh mắt đảo qua đảo lại của Tố Giai vạch trần hoàn toàn lời nói dối của bà ta, cô mất kiên nhẫn, mạnh mẽ bẻ ngược cánh tay của Tố Giai, hành động không chút nể tình khiến bà ta đau đớn khóc thét, nước mắt trào ra.
"Aaa… Diệp Noãn, mày điên rồi!"
"Bà còn không mau nói, tôi liền bẻ lìa cái tay thối này cho bà xem."
"Đừng đừng đừng, dì nói… dì nói…"
Bà ta sợ đến sắc mặt trắng xanh không còn một giọt máu, trán lấm tấm mồ hôi.
Tố Giai không phải ngốc đến độ không nhận thấy hiện tại Diệp Noãn đang phát điên, khác xa dáng vẻ thường ngày trầm tĩnh của cô.
Mẹ Diệp Noãn mất vì một căn bệnh quái ác lúc cô chỉ mới tám tuổi, gánh nặng gia đình, tiền bạc, con cái đều đổ dồn vào ba cô.
Ông không muốn Diệp Noãn sống trong hoàn cảnh không có mẹ chăm sóc nên không lâu sau đi thêm bước nữa lấy Tố Giai.
Bà ta ban đầu khi chưa gả vào nhà rất hay đến đây thăm nom, nấu ăn cho hai cha con Diệp Noãn, nhìn vào dáng vẻ hiền dịu của Tố Giai lúc đó có thể đánh giá bà rất thương hoàn cảnh gà trống nuôi con của Diệp Thiên, một lòng muốn gả vào nhà chăm sóc cho bọn họ.
Diệp Noãn lúc ấy được bà ta chăm sóc rất tốt, cô cảm nhận được tình thương của người mẹ xuất hiện trong Tố Giai, mềm lòng đồng ý với Diệp Thiên cho bà ấy làm mẹ kế của mình.
Thế mà không bao lâu sau lòng người thay đổi, Tố Giai chán ngán cái cảnh nghèo hèn này, cũng lộ ra sự chán ghét với Diệp Noãn.
Tại sao phải coi một đứa không phải máu mủ là con của mình chăm sóc tận tình chứ? Bà ta càng nghĩ càng thấy bản thân gả vào nhà này thật thua thiệt, không ít lần cãi vã với Diệp Thiên.
Diệp Noãn mấy năm nay nhẫn nhịn không nói tiếng nào không phải vì cô sợ bà ta, cô chỉ sợ ba mình buồn.
Nói cho cùng mục đích ban đầu ba cô lấy Tố Giai cũng vì muốn tốt cho cô.
Không ngờ càng lúc Tố Giai càng quá đáng, tụ tập cùng đám bạn của bà ta ăn chơi cờ bạc, hết lần này đến lần khác nợ nần chồng chất.
Cô sợ căn nhà này sẽ bị xã hội đen kéo đến phá vỡ nên không ít lần trả nợ thay bà ta.
Không ngờ bà ta không biết nghĩ, vẫn ngựa quen đường cũ, đoán chắc lần này hạ thuốc cô là có liên quan ít nhiều đến món nợ cờ bạc.
"Dì… dì nợ bọn xã hội đen một số tiền lớn, nếu dì không trả, bọn họ sẽ giết dì.
Vào thời khắc đó thấy con, dì… dì sợ quá, cho nên… cho nên…"
"Cho nên thế nào?"
Diệp Thiên kích động quát lớn.
Ông ấy trước giờ là một người điềm đạm, ít khi lớn tiếng như vậy, chứng tỏ là đang rất tức giận, Tố Giai bị hù cho giật mình nói ra một mạch:
"Cho nên tôi bỏ thuốc vào rượu của Diệp Noãn để bán cho bọn xã hội đen.
Lúc đó… tại tôi hoảng quá nên mới…"
"Bà… bà dám làm như thế với con gái tôi? Bà đúng là ác độc thua cả cầm thú.
Nếu con bé mà xảy ra mệnh hệ gì thì việc tôi làm đầu tiên sẽ giết bà!"
Diệp Thiên không giữ được bình tĩnh nữa, cả thân người run lên.
Ông do thời trẻ gánh vác việc nặng quá nhiều nên hiện tại chỉ mới trung niên đã ốm yếu đi khá nhiều.
Diệp Noãn đỡ lấy ba mình, vô cùng lo lắng vuốt lưng ông, lên tiếng hỏi han:
"Ba à, ba đừng kích động, con hiện giờ không sao cả, ba nhìn đi, con thật sự không sao."
Cũng may lúc nãy cô mặc áo sơ mi của Tư Cảnh Vực cứ thế lên taxi liền bị tài xế nhìn chằm chằm, cô mới hiểu bộ dạng này của mình là không đứng đắn cho lắm, tận dụng mấy đồng bạc lẻ còn sót lại mua một bộ quần áo mới mặc vào.
Diệp Thiên nắm chặt bàn tay con gái, gương mặt già dặn lộ ra chua sót.
Mấy năm qua ông không phải không biết Diệp Noãn chịu uất ức và cực khổ thế nào, nhưng vì muốn giữ bình yên cho gia đình, nhiều lần nhịn nhục bà ta, không ngờ Tố Giai lại dám làm ra loại chuyện như thế với con gái ông.
"Noãn Noãn, ba xin lỗi! Là ba không tốt, không nên cưới người phụ nữ tâm địa rắn rết này làm vợ để