Tư Cảnh Vực bỏ túi thức ăn xuống bàn rồi xoa đầu Diệp Sở An một cái, lại nhìn đến Diệp Noãn mặt mũi nhợt nhạt trên giường.
"Tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?"
Diệp Noãn khẽ lắc đầu, cười nhàn nhạt, bảo:
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là hơi mệt một chút."
"Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra."
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra lại cho Diệp Noãn, bà ấy bảo cơ thể cô đang bình phục rất tốt, dưỡng bệnh một khoảng thời gian là được.
Cậu bé Diệp Sở An rất hiểu chuyện, muốn cho người lớn có khoảng không gian riêng với nhau nên lấy phần của mình chạy ra ngoài, nói rằng đang rất đói bụng, ra ngoài ăn uống sẽ thoải mái hơn.
Phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Tư Cảnh Vực và Diệp Noãn đối diện với nhau.
Nghĩ đến hắn đã không màng cứu mình, cô cảm thấy khá bối rối.
Tư Cảnh Vực trông thấy vẻ gượng gạo đó của cô, hắn không biểu hiện gì, lấy phần cháo nóng hổi trong túi thức ăn ra.
Mùi hương theo từng nhịp khuấy cháo của hắn sọc vào mũi Diệp Noãn làm bụng cô reo hò kháng nghị.
Tư Cảnh Vực múc một muỗng cháo lên thổi thổi, sau đó đưa đến trước cô.
"Há miệng!"
Diệp Noãn liền lắc đầu từ chối:
"Tôi tự ăn được rồi!"
Đôi mày đẹp đẽ của hắn cau lại, giọng điệu rõ không vui:
"Bảo em há miệng thì mau há miệng ra ăn mau!"
Cô hơi khó xử, nhưng cũng không kháng nghị nữa, đành nghe lời hắn há miệng ra.
Chất lỏng sền sệt thấm vào lưỡi Diệp Noãn, hương vị cháo rất vừa miệng cô.
"Cảm ơn anh!"
Hành động múc cháo của Tư Cảnh Vực ngừng lại.
Hắn hiểu cô cảm ơn mình vì việc gì, cười nhạt nhìn Diệp Noãn.
"Sao? Cảm động rồi?"
Chút cảm động của cô vừa nhem nhói đã bị hắn làm cho tiêu tan, quay ngoắt sang chỗ khác.
Tư Cảnh Vực cười ra tiếng, dùng hai tay nâng mặt cô đối diện với mình.
Ánh mắt đùa cợt ban nãy không còn đâu, thay vào đó là sự nghiêm túc khó tả, cũng có chút muộn phiền, chút yêu thương.
"Noãn Noãn, xin lỗi! Là tôi xử lý chuyện của Saka không dứt khoát để em bị cô ta bắt đi, là tôi bảo vệ em không tốt!"
Đôi bàn tay hắn xoa xoa hai cái má mềm mại của cô.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền trên da mặt làm Diệp Noãn mê man, hai mắt trong veo nhìn gương mặt sắc nét của người đàn ông, đột ngột phũ phàng đẩy hai tay hắn ra.
"Noãn Noãn gì chứ? Nghe sến súa chết được.
Chúng ta không thân thiết đến nỗi xưng hô thế đâu."
Hắn xoa xoa đầu cô, lại buồn cười.
Tư Cảnh Vực thấy nhũ danh này rất hợp với Diệp Noãn.
Mà nhìn cô với vẻ giận dỗi như này rất đáng yêu mới xoa đầu cưng chiều, lại lần nữa chọc cho cô tức giận, nắm lấy cái gối chọi thẳng vào mặt hắn vừa hét:
"Này này, đừng tưởng anh cứu tôi rồi tôi sẽ ngoan ngoãn bị anh xoa đầu như An An nhá? Mau cút ra khỏi phòng ngay cho tôi."
"Đừng tức giận, ngồi yên đó, tay em còn đang truyền dịch đấy."
Tư Cảnh Vực để cô ngồi ngay ngắn lại.
Thở dài một hơi rồi kéo cô ôm chặt trong ngực mình.
"Đừng vùng vẫy.
Tôi chỉ muốn ôm em một chút."
"Không được, buông ra!"
Hắn ôm lấy lưng cô xoa xoa, đôi mắt nghiêm nghị nhắm lại.
Có trời mới biết lúc Diệp Noãn bị Saka đẩy rơi xuống hồ, hắn đã khẩn trương thế nào.
Hắn lúc ấy chẳng còn để thứ gì vào mắt, suy nghĩ đầu tiên chính là nhảy xuống cứu cô.
Khi đưa được Diệp Noãn lên bờ, hắn lại một lần nữa mất bình tĩnh bởi kiểm tra được cô không còn thở nữa.
Hắn lúc đó rất cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng.
Lần đầu tiên hắn biết chữ "sợ" nó kinh khủng thế nào.
Người cao ngạo như hắn nào có sợ thứ gì, nay lại sợ mất cô.
Người phụ nữ trong lòng hắn không cự quậy nữa, hắn cũng thả lỏng cô ra một chút, cúi đầu hít thở hương tóc mềm mại của cô một hơi, thoả nỗi lòng lo lắng hai ngày hai đêm nay.
"Noãn Noãn, có trách anh không?"
Cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang dùng loại ánh mắt kì lạ với mình, cau mày hỏi:
"Trách gì chứ? Ý anh… là chuyện của Saka?"
Hắn khẽ gật đầu.
Cô rất bình tĩnh thong dong nói:
"Tính tình cô ta xấu xa như vậy tôi đã nhận ra từ rất lâu rồi.
Với lại lúc ở buổi tiệc anh chỉ có lòng đòi lại công bằng cho tôi thôi mà,