Bóng tối dần dần bao phủ, đèn đường đã được thắp sáng, chiếc xe Rolls royce chạy băng băng trên làn đường một chiều, từ từ vượt mặt những chiếc phía trước.
Hai mươi phút sau, Diệp Noãn đã có mặt tại điểm hẹn.
Từ trong xe nhìn xuyên qua lớp kính, hộp đêm Phồn Thịnh to lớn, đồ sộ nằm ở giữa lòng thủ đô.
Hộp đêm này chuyên hoạt động sau bảy giờ tối, Diệp Noãn đưa mắt nhìn vào đồng hồ làm bằng mạ bạc kích cỡ vừa phải trên cổ tay, lúc này đã là bảy giờ mười sáu phút, cô không để chậm trễ thêm giây phút nào hết, đưa tay định đẩy cửa xe bước ra, nhưng lại bị Tư Cảnh Vực ngăn lại.
"Có chắc đây là địa bàn của bọn chúng?"
Bàn tay to khoẻ của hắn giữ chặt lấy cổ tay của Diệp Noãn, con ngươi trầm lặng, hết nhìn cô rồi lại đưa mắt tới toà nhà cao tầng ngập trong ánh sáng chói mắt.
"Chắc chắn!"
"Tôi đi cùng em!" Tư Cảnh Vực tự quyết định, nhìn Diệp Noãn chằm chằm.
Hắn cảm thấy nơi này không được an toàn, và càng không muốn cô một bình bước vào đó.
"Không cần đâu! Đây là chuyện gia đình tôi, không cần anh phải nhúng tay vào."
Tư Cảnh Vực cười khẽ, cúi mặt sát gần bên tai cô, nói nhỏ:
"Bây giờ không liên quan nhưng sau này thì liên quan.
Với thân phận là con rể tương lai, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn ba vợ bị bọn người xấu làm hại được."
Sắc mặt Diệp Noãn dần đen lại, quát thẳng vào mặt hắn:
"Bây giờ là lúc nào rồi anh còn đùa cợt được hả?"
Nói xong, cô định gạt tay người đàn ông ra khỏi tay mình, nhưng lại bị Diệp Sở An giữ lại.
Cậu bé ngoảnh đầu đối diện với ánh nhìn của cô, nét mặt không an tâm giống như ai kia.
"Mẹ, mẹ không thể vào trong một mình.
Hãy để chú Tư vào cùng."
Diệp Noãn không muốn mất thêm thời gian, bị con trai thuyết phục một hồi cũng để cho Tư Cảnh Vực vào cùng mình.
Trước khi đi, cô còn căn dặn kỹ lưỡng Diệp Sở An ngoan ngoãn chờ đợi trong xe.
Một nam một nữ cùng bước xuống xe, khí thế cao nhã, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Hai người cùng sánh vai nhau đi vào trong hộp đêm, hòa vào ánh sáng chớp nhoáng, ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc xập xình đến chói tai.
Thường thường hộp đêm Phồn Thịnh sẽ chia ra làm năm tầng.
Tầng một là quầy bar, tầng hai làm câu lạc bộ thể thao bida lớn chuyên dành cho những cánh mày râu, công tử nhà giàu lui đến đây vui chơi, cá độ.
Tầng ba làm sòng bạc, tầng bốn tầng năm là khu quầy bar dành cho khách VIP, những tầng phía trên là khu nhà nghỉ cao cấp, nơi các cậu ấm bỏ tiền túi mua vui những cô em gái bán hoa qua đêm.
Nhìn độ đầu tư và cách bố trí những thú vui này đủ để hiểu doanh thu hộp đêm mỗi tháng kiếm được trên dưới mười triệu nhân dân tệ.
"Em có chắc bọn chúng đưa ba em đến đây?"
Tư Cảnh Vực cày mày, ánh mắt cảnh giác nhìn đám người ăn chơi trước mặt, giọng nói phát ra đầy khó nghe hỏi Diệp Noãn.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên liên hồi, trên màn hình hiển thị dãy số lạ, dưới con số đấy kèm theo một đoạn tin nhắn nhỏ.
"Đến rồi sao? Ông già nhà cô đang đợi cô dưới tầm hầm số hai đấy! Đừng chậm trễ thêm giây phút nào nữa, tôi là một người rất dễ đổi ý.
Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt thì nhanh nhảu lết cái xác xuống đây!"
Diệp Noãn siết chặt chiếc điện thoại vào trong lòng bàn tay, con ngươi hằn lên tia máu đỏ, đáy lòng truyền đến cơn thịnh nộ.
"Xuống tầng hầm số hai! Bọn chúng đang giữ ba tôi ở dưới đó."
Diệp Noãn hỏi phục vụ lối dẫn xuống tầng hầm.
Được phục vụ chỉ dẫn, hai người về phía cầu thang dẫn xuống căn hầm, đi qua hầm một chỗ đậu xe, sau cùng đến tầng hầm hai.
Vừa bước xuống, đập vào mắt bọn họ là cảnh tượng một đám người nghiện cờ bạc không ngừng hò hét, có kẻ mặt mày ủ rũ, mặt mũi phờ phạc cũng có kẻ vui vẻ nét mặt hớn hở khi thắng được số tiền cược lớn.
Lúc này có một tên cao to bước đến trước mặt hai người.
Trông rất hổ báo, mái tóc vuốt keo nhọn hoắt được nhuộm màu đỏ như máu, kinh dị nhất là gắn khuyên đầy mặt.
Hắn ta rít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một làn khói trắng đục.
"Cô là Diệp Noãn?"
"Đúng vậy!"
"Còn hắn ta?" Tên đó có chút cảnh giác, giương mắt lên nhìn Tư Cảnh Vực chằm chằm.
Diệp Noãn không đắn đo suy nghĩ gì mà đáp lại vẻ nghi hoặc của hắn ta.
Cô nói tiếp: "Cùng tôi đến đây để giao tiền!"
Tên đó nhếch một bên mày, rít một hơi thuốc lại nhỏ ra, ánh mắt không tin tưởng câu nói của cô.
"Tiền đâu?"
"Chỉ cần ba tôi trở về an toàn, tiền sẽ được giao đến trước mặt lão đại của anh." Diệp Noãn rắn rỏi đáp lại.
Tên đó đến trước mặt Tư Cảnh Vực, nhìn tổng quan từ đầu đến cuối chân, dường như đang tìm ra điểm bất thường trên người của hắn.
"Cất cái bản mặt đều cán đó vào!"
Giọng Tư Cảnh Vực thoát ra mang theo khí khái đe dọa kinh người.
Cùng với dáng vẻ điềm tĩnh bình thường, cũng làm cho tên kia đủ sợ hãi trong lòng.
Nhìn bề ngoài tên đấy tưởng côn đồ, nhưng hoá ra chỉ là thỏ đế đội lốt hổ dữ.
Hắn ta cũng không dám dây dưa đôi co với người đàn ông, tự giác dẫn đường cho hai người bọn họ đi vào trong căn phòng bí mật.
Căn phòng này rất tối, vừa bước vào một mùi hôi hám khó chịu xộc đến khoang mũi của hai người.
Mùi ẩm