Diệp Noãn âm thầm bước vào bên trong nhà, đi đến trước căn phòng của ba Diệp Thiên thì dừng lại.
Đồ đạc vứt lung tung, căn phòng chỉ có ánh đèn ngủ.
Chắc hẳn Tố Giai sợ chồng trở về phát hiện nên chỉ dám bật đèn flat lên mà lục lọi tủ đồ.
Đúng là điếc không sợ súng! Không dạy cho một bài học thì không biết điều!
Tố Giai vẫn không nhận ra phía sau lưng mình xuất hiện bóng dáng của một người.
Bà ta cuống cuồng tìm ra bằng được thứ giá trị mà Diệp Thiên lén lút cất giấu.
Thứ bà ta tìm tất nhiên là vàng bạc mà Diệp Thiên lén lút cất giấu để sau này làm của hồi môn cho Diệp Noãn.
Nếu như bán được số vàng bạc này, bà ta sẽ có trong tay hơn năm mươi triệu nhân dân tệ, thừa tiền để bà ta trả khoản nợ, cả gốc lẫn lãi.
Bỗng nhiên toàn thân Tố Giai cứng đờ lại, động tác lục lọi tìm đồ vật cũng khựng lại, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào gương.
Trong gương phản chiếu thân ảnh của Diệp Noãn.
Cô đang khoanh hai tay trước ngực, lưng dựa vào khung cửa, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào bà ta.
Tố Giai không dám cử động, mồ hôi lạnh tuôn rơi hai bên thái dương, trong lòng chửi thầm tại sao ả tiện nhân này lại về đột ngột như vậy?
"Tìm thấy đồ chưa?"
Diệp Noãn không kiềm chế được ngọn lửa phẫn nộ đang cháy bừng bừng trong lòng mình.
Đôi chân thon dài lập tức sải rộng bước về phía bà ta.
"Mày...!mày..."
Tố Giai bị doạ sợ đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh.
Bà ta hốt hoảng quanh đầu lại, ngay lập tức gò má bên phải truyền đến cơn đau điếng, da mặt nóng ran.
Chát!
Tiếng va đập da thịt giòn tan vang vọng trong không gian đen tối.
Lực tát của Diệp Noãn khá mạnh làm cho bà ta không giữ được thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, đầu đập vào cạnh tủ.
"Con khốn! Mày dám tát tao?"
Diệp Noãn không nhân nhượng, ngồi xuống trước mặt bà ta, đưa tay ra túm lấy mái tóc uốn xoăn, giật mạnh khiến khuôn mặt đầy nét kinh hãi ngửa lên, đối diện với khuôn mặt tức giận của cô.
"Tát bà là còn nhẹ đấy! Tôi còn chưa chôn sống bà thì bà hét cái gì?"
Giọng nói của Diệp Noãn thoát ra đầy đay nghiến, sau đó cô buông tóc của Tố Giai ra nhưng cũng không quên tặng cho Tố Giai một cái bạt tai đau hơn cái lúc đầu.
Bị ăn hai cái tát, Tố Giai thật sự đã bị cô chọc cho phát điên.
Bà ta hùng hổ xông lên muốn đánh nhau với Diệp Noãn, nhưng chỉ tiếc bà ta đã chậm một bước.
Diệp Noãn nhanh mắt hơn, thấy bà ta gồng mình dậy muốn khiêu chiến, cô ngay lập tức đạp thật mạnh vào vai Tố Giai, làm cho bà ta ngã văng ra phía sau, khiến gáy đập vào phần ngăn kéo của tủ.
Bà ta ôm đầu kêu oai oái, miệng không ngừng chửi rủa cô.
Từ trong túi quần lấy ra một con dao găm, lưỡi dao bén nhọn loé sáng trong không gian thiếu ánh sáng.
"Mày...!mày định...!định làm gì?"
Tố Giai sợ hãi bị dồn đến bên tường, ánh mắt hoảng loạn nhìn về lưỡi dao đang dần dí sát vào mặt mình.
"Bà có biết ba tôi vì bà mà bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết hay không hả?"
Vừa nói, Diệp Noãn dí mũi dao vào bắp đùi của bà ta, đôi mắt hằn lên tia mắt đỏ nhìn đăm chiêu về đối phương, hận không thể dùng một nhát dao cắt lìa đầu bà ta.
"Lần trước tôi đã cảnh cáo bà rồi, bà tưởng tôi không dám ra tay với bà nên vẫn giữ thói ngựa quen đường cũ, a dua ăn chơi cờ bạc, thua lại đi vay nặng lãi, đến hạn trả lại lẩn trốn để cho bọn du côn đến tận nhà tìm ba tôi?"
Mũi dao theo câu nói của Diệp Noãn mà chậm rãi đâm sâu vào trong da thịt, lưỡi dao nhẹ nhàng cắt đứt từng phân đoạn thịt, máu tươi theo đó mà tuôn trào ra bên ngoài, loang rộng sắc đỏ trên bộ váy trắng.
"A a a a..."
Tố Giai không dám phản kháng, chỉ biết ngồi im tại chỗ mặc cho con dao kia sắp sửa đâm hết một nửa vào trong bụng chân, miệng kêu la thảm thiết.
"Thân ai nấy lo? Chẳng phải trước kia chính miệng bà nó như vậy sao? Thế mà đến hạn trả tiền tất cả mọi thứ đều đổ dồn lên ba tôi gánh vác hết.
Bà có biết nếu như tôi về chậm thêm mấy phút nữa thì thứ tôi nhìn thấy là xác chết lạnh lẽo của ba tôi không?"
Câu nói vừa dứt, Diệp Noãn dùng lực