Tư Cảnh Vực cũng không phải dạng vừa, dám nhục mạ người phụ nữ trước mặt hắn, hắn đương nhiên có màn đáp trả khôn khéo, vừa có thể bảo vệ cho người mình yêu, lại vừa có thể bóc mẽ một mặt tối của kẻ nào đó đang ẩn náu trong nét mặt giả ngây ngô kia.
Dư Diệu bất giác ngửa mặt lên cười lớn, điệu cười đó hệt như đang chế nhạo những lời cảnh cáo của người đàn ông.
“Haha… thật thú vị! Anh càng tỏ vẻ chán ghét tôi bao nhiêu ngược lại tôi càng cảm thấy thích thú bấy nhiêu.
Hình tượng lý tưởng của người đàn ông mà tôi muốn thay đổi phải có gia thế, đặc biệt là chín chắn trưởng thành, lời nói đầy nam tính cuốn hút.
Tôi bắt đầu thích anh rồi đó! Vốn chỉ định đến quyến rũ anh, sau khi anh dính bẫy sẽ tuỳ ý vứt bỏ, không ngờ cá tính quyết đoán đầy mạnh mẽ của anh lại khiến cho tôi đột ngột thay đổi ý định như vậy, không hổ danh đại thiếu gia nhà họ Tư nổi danh tiếng lừng lẫy về tính tình kiêu ngạo, từ ngôn từ đanh thép khiến đối phương phải dè chừng.”
Ánh mắt của người phụ nữ nhìn bao quát từ đầu đến cuối chân của Tư Cảnh Vực mà đánh giá, bản chất của cô ta từ trước đến nay không biết khái niệm liêm sỉ là gì.
Nhìn vóc dáng đẹp trai của vị tổng tài cao lãnh trước mặt, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ thèm khát, chiếc lưỡi thon dài vươn ra liếm bờ môi đầy dụ hoặc, một nửa như đang khiêu chiến con mồi, nửa còn lại dùng chiêu mỹ nhân kế để người kia lọt phải bẫy cám dỗ mà cô ả sắp đặt.
Nhưng Tư Cảnh Vực lại chẳng có lấy một chút hứng thú với ả đàn bà mang dáng vẻ lẳng lơ này.
Cô ta còn tồn tại ở đây thêm giây phút nào, Tư Cảnh Vực cảm thấy không khí nơi đây bị ô nhiễm trầm trọng.
Vào lúc hắn lấy điện thoại ra gọi người vào đuổi vị khách không mời mà tới ra khỏi phòng làm việc của hắn, ả đàn bà kia ngay lập tức lên tiếng, thanh âm thoát ra khỏi cuống họng đè nén xuống.
“Khỏi cần anh tốn công gọi người đến đây để làm gì.
Tôi có chân tôi tự rời đi được.”
Lời nói vừa dứt, Dư Diệu ngay lập tức rời khỏi bàn làm việc.
Váy body đen bó sát người tôn lên từng đường cong quyến rũ của cô ta, dáng đi uốn éo hệt như cá trạch mắc cạn mà tiến lại gần Tư Cảnh Vực đang ngồi trên sofa.
Ả ta cũng chả có ý gì, nửa thân trên cúi thấp xuống, để lộ ra đôi bồng đào lấp ló dưới lớp vải chật chội.
Dư Diệu vươn tay ra với lấy túi xách đặt trên bàn, thuận đà mà đưa mắt lên liếc nhìn dáng vẻ của người đàn ông.
Cô ta cứ ngỡ người trước mặt sẽ có phản ứng mạnh khi nhìn thấy động tác uốn éo để lộ sắc xuân mờ ám dưới lớp vải mỏng manh, nào ngờ hắn ta lại quá vô tình, chỉ biết chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Mặc cho cô ả có dùng bao nhiêu lời cay đắng cảnh báo, hắn bỏ qua ngoài tai, tâm trí tập trung cao độ tiếp thu những cách làm hài lòng bạn gái mà trang mạng chỉ bảo.
Đối với hắn mà nói, những lời lải nhải của cô ta giống như tiếng vo ve vỗ cánh của con muỗi vằn đang tìm chỗ thích hợp để đâm vòi xuống hút máu, chỉ cần đập phát chết, không cần càm ràm nhiều lời.
Dư Diệu hậm hực, đeo túi xách lên vai, đưa mắt trừng về phía hắn.
“Cứ chờ đấy! Không bao lâu nữa, tôi nhất định sẽ khiến anh can tâm tình nguyện quỳ gối, dập đầu dưới chân tôi để xin tôi mở lòng.”
Ả ta buông bỏ lời cảnh cáo cuối cùng, ngay sau đó nhấc gót quay lưng rời khỏi nơi đây.
Vừa ra đến cửa, cô ả lại vô tình chạm mặt Diệp Noãn.
Vào giây phút đó, bốn ánh mắt giao nhau không ai thốt lên lời nào, có thể thấy rõ khoảng cách tầm nhìn của họ xuất hiện hai tia chớp sáng loé, dường như đang giao chiến với nhau bằng ánh mắt sắc bén.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt vô cùng, sặc mùi thuốc súng lan tỏa mọi ngóc ngách, một cảm giác ớn lạnh sống lưng truyền đến làm cho Tư Cảnh Vực đang chú tâm đọc thuật ngữ cũng phải ngước mắt lên nhìn sự giao đấu của hai người phụ nữ.
Tư Cảnh Vực biết rõ, phụ nữ khi đánh ghen với nhau nó đáng sợ đến mức độ nào.
Sau một hồi giao tranh nhau bằng ánh mắt, Dư Diệu nhếch môi cười lạnh với Diệp Noãn.
Cô ta không chịu rời đi ngay, ngược lại còn đứng yên tại chỗ, hai tay khoanh trước