Ông cụ Lục gọi điện thoại cho Lục Tế Tân, vẫn là Nhϊếp Vũ Đồng nhận máy, nói Lục Tế Tân đang tiến hành một thí nghiệm rất quan trọng, tạm thời không ra được, cũng không thể quấy rầy.
Mẹ Lục nghe xong liền vô thức nhíu mày, không vui nói: "Tế Tân đúng là càng ngày càng không hiểu chuyện! Thí nghiệm gì mà quan trọng đến như vậy, chẳng lẽ còn quan trọng hơn gặp người thân của mình à? Cô mau vào thẳng phòng bảo nó trở về.”
Mẹ Lục làm phu nhân nhiều năm đã có thói quen sai bảo người khác, nếu Nhϊếp Vũ Đồng là trợ lý sinh hoạt của Lục Tế Tân thì ở trong mắt mẹ Lục, cô ấy chính là người giúp việc có thể tùy ý sai bảo.
Nhϊếp Vũ Đồng chần chờ.
Ông cụ Lục hiểu biết nhiều hơn về công việc thí nghiệm này, ông khác với mẹ Lục, một bà chủ được nuôi trong khuê phòng mấy chục năm, mỗi ngày chỉ biết uống trà xem tranh.
Ông biết cấp bậc phòng thí nghiệm của trường đại học Thanh Đại này đều phải bỏ ra hàng trăm triệu tệ, thậm chí hàng tỷ tệ mới có thể xây dựng lên được.
Hơn nữa, không chỉ giá trị về giá cả mà rất nhiều vật nghiệm bên trong không thể mua được bằng tiền.
Quan trọng hơn, những loại thí nghiệm này, một khi không cẩn thận sẽ xảy ra sự cố, trong trường hợp có axit sulfuric hoặc thí nghiệm nổ tung, thậm chí còn không giữ được cái mạng.
Vì vậy ông hỏi: "Thí nghiệm có quan trọng lắm không?"
Nhϊếp Vũ Đồng không hiểu rõ những thứ này, cô ấy hỏi các bạn học xung quanh rồi mới trả lời: "Dạ, rất quan trọng ạ.
Nghe học sinh bên này nói, một số chất có thời gian hạn chế, để trong không khí vài giây sẽ bị thay đổi, nếu không quan sát kịp thời thì sẽ không tìm ra được.”
Ông cụ Lục nghe thấy những lời này liền trở nên căng thẳng, ông vội vàng nói: "Vậy đừng đi gọi.
Chờ Tế Tân đi ra thì cháu nói con bé là ông bảo về nhà một chuyến, cứ nói là cô của con bé mới về nước.”
"Dạ." Nhϊếp Vũ Đồng vui vẻ nói: "Khi chị Tế Tân ra thì cháu sẽ lập tức nói với chị ấy ạ.”
Ông cụ Lục cúp điện thoại rồi nhìn về phía cô Lục.
Cô Lục nhẹ nhàng mỉm cười, trên mặt không có vẻ không vui, ngược lại vô cùng vui vẻ: "Không ngờ bé con của chúng ta lợi hại như vậy.”
Nhiều năm như vậy, cô Lục đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng về tương lai của bé con, thậm chí còn nghĩ đến kết quả xấu nhất là bị bán vào vùng nông thôn hẻo lánh làm dâu nuôi con, còn kết quả tốt nhất là được hai vợ chồng tốt bụng nhận nuôi, sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Nhưng không nghĩ tới Lục Tế Tân còn tốt hơn so với tưởng tượng của bà ta.
Không hổ là con gái nhà họ Lục, xuất sắc từ trong xương.
Nhiều năm như vậy, vì cầu nguyện cho bé con mọi chuyện bình an, cô Lục đã làm rất nhiều việc tốt, quyên góp không ít tiền cho vùng núi nghèo khó.
Bà ta ôm một tia hy vọng, chỉ cần quyên góp nhiều, không chừng bé con có thể dùng đến một khoản nào đó.
Hôm nay khi tìm lại được bé con, còn sống rất tốt lại giỏi giang đến như vậy, Cô Lục nào có để ý bé con có trở về hay không.
"Vừa khéo con cũng mệt rồi nên không ăn trưa đâu.
Con lên lầu ngủ một lát, buổi tối chờ bé con về rồi nói sau." Cô Lục nói xong bèn đứng dậy, lúc đi, còn không yên tâm mà dặn dò một câu: "Ba, mọi người cũng đừng thúc giục Tế Tân, con nghe nói làm thí nghiệm, an toàn là quan trọng nhất, đừng làm phiền con bé, xảy ra sai sót thì không sao nhưng quan trọng là đừng để bị thương.”
"Biết rồi." Ông cụ Lục gật đầu.
Người hầu vội vàng dẫn cô Lục và Thịnh Yên Nhiên lên lầu.
Ông cụ Lục thấy hai cô cháu đi lên rồi, mới chuyển hướng sang mẹ Lục.
Mới vừa rồi có người ngoài như Thịnh Yên Nhiên nên ông giữ mặt mũi cho mẹ Lục, bây giờ người đi rồi liền không hề nể nang trách cứ: "Có phải con ở nhà nhiều quá nên đầu óc đần độn không.
Cái gì cũng dám nói?”
Không điếc không câm không làm cụ ông, ông cụ Lục là một cụ ông khoan dung, thậm chí rất ít khi nói nặng lời với người con dâu là mẹ Lục, đây là lần đầu tiên ông tức giận đến như vậy.
Bà Lục choáng váng ngay lập tức, khϊếp sợ nhìn về phía ông cụ Lục.
Ông cụ Lục cũng không muốn răn dạy con dâu, nhưng mà bà thật sự càng ngày càng quá đáng.
Đã là người mấy chục tuổi rồi, càng ngày càng ngốc thì thôi đi, ngay cả lòng mẫu tử hiền hậu cũng không có.
"Sau này con hãy bớt xen vào chuyện của Tế Tân.
Ba không mong con có thể xử lý mọi chuyện một cách công bằng, chỉ mong con đừng cản trở Tế Tân."
Khi nghe được câu này, gương mặt của bà Lục đỏ bừng hẳn lên.
Cô Lục và Thịnh Yên Nhiên không có ở đây, nhưng trong phòng còn có nhiều người hầu, còn có con gái Lục Nhã Tình, vậy mà ông cụ Lục lại không chừa một tí mặt mũi nào cho bà, thẳng thắn răn dạy khiến bà không biết nên để mặt mũi ở chỗ nào!
"Ba, con cản trở Tế Tân cái gì chứ? Chẳng phải con chỉ nói