Sau khi vào thang máy, Thẩm Gia Diệu cúi đầu hỏi Lục Tế Tân ăn gì.
Lục Tế Tân rất cao, cao một mét bảy, ở Hải Thành này xem như là người cao rồi.
Nhưng mà Thẩm Gia Diệu còn cao hơn, anh cao gần một mét chín, chỉ đứng đó không nói gì cũng mang đến cảm giác áp bức, khí thế mạnh mẽ doạ người.
Lúc này, có nhiều người đứng trong thang máy chật hẹp, Thẩm Gia Diệu cách Lục Tế Tân rất gần, cúi đầu xuống liền có thể thấy mái tóc dày đen nhánh, vầng trán đầy đặn, thậm chí là chiếc cổ tinh tế.
Lục Tế Tân không có suy nghĩ gì, trước giờ cô ăn sáng chỉ cho có lệ, có gì ăn đó.
"Tế Tân đã không biết ăn gì thì để tôi quyết định nhé." Thẩm Gia Diệu mở miệng.
Lục Tế Tân gật đầu, cô ăn gì cũng được.
Thẩm Gia Diệu thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Lục Tế Tân, trong lòng hơi ngứa ngáy, vô thức nhớ lại năm đó.
Lục Tế Tân khác hẳn bây giờ, cô nghịch ngợm lại to gan, vô cùng hoạt bát.
Lúc cô ngoan ngoãn lại giống mèo nhỏ nằm trong ngực anh.
Thang máy đến nơi, mọi người lần lượt đi ra.
Thư ký Đổng đi sau cùng, nhấn nút giữ thang máy cho bọn họ.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Gia Diệu lườm thư ký Đổng nói: "Chẳng phải cậu còn điền danh sách à?"
Thư ký Đổng mờ mịt, anh ta có danh sách phải điền khi nào?
Anh ta đang mờ mịt thì thoáng nhìn qua ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Gia Diệu, trong phút chốc ngẩn ngơ, bất chợt thông minh, vội nói: "Vâng vâng vâng, đúng là có danh sách phải điền.
Tổng giám đốc Thẩm, cô Lục, mọi người đi trước đi, tôi phải về phòng một chuyến."
Lúc nói chuyện, anh ta vội đi vào thang máy.
Huhu, tổng giám đốc Thẩm thật đáng sợ, mình phải tỉnh táo không thể làm bóng đèn được.
---
Thẩm Gia Diệu chuẩn bị bữa sáng rất hợp khẩu vị của Lục Tế Tân, đều là món cô thích ăn.
Thẩm Gia Diệu ăn khá nhanh, để đũa xuống như nói chuyện phiếm mà hỏi: "Sao Tế Tân lại đi chơi cùng cô Lục và cậu hai Cố thế?"
Lục Tế Tân: "À..."
Phải nói là vì sao Lục Nhã Tình muốn đi chơi với cô và Cố Tu Minh.
Nhưng vì trước đó Thẩm Gia Diệu nhắc chuyện hôn ước của Cố Tu Minh và Lục Nhã Tình nên Lục Tế Tân không tiện nói ra.
Cảm giác như mình cướp chồng sắp cưới của người ta vậy.
Thẩm Gia Diệu có vẻ hờ hững ung dung nhưng thật ra đang bí mật quan sát Lục Tế Tân.
Anh thấy cô không nói gì, vẻ mặt hơi thẹn thùng, trong lòng liền như uống hết vạc giấm.
Người phụ nữ này lại đỏ mặt vì người đàn ông khác!
Trong lòng Thẩm Gia Diệu không vui, mặc dù biết Lục Tế Tân mất trí nhớ, không nhớ anh và Tiểu Niệm Hi nhưng vẫn thấy ấm ức, có cảm giác như chồng oán hận vì bị vợ vứt bỏ.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc, dường như không nhìn ra vẻ thẹn thùng của Lục Tế Tân, hỏi: "Có phải bọn họ mời em đến, em thuận miệng đồng ý không?"
Tiếp theo, anh hóa thân thành anh trai tri kỷ ân cần dạy bảo: "Vợ chồng chưa cưới bọn họ đi du lịch là muốn bồi dưỡng tình cảm, mời em theo chỉ vì khách sáo thôi, không phải thật lòng.
Em ở phòng thí nghiệm lâu, hoàn cảnh đơn giản, không nhạy cảm với những cách đối nhân xử thế, cho nên mơ hồ đi cùng bọn họ."
Thẩm Gia Diệu nói tới nói lui vô cùng có đạo lý: "Hơn nữa, em đi theo bọn họ làm bóng đèn thì thôi đi, quan trọng là dễ khiến người khác hiểu lầm.
Lỡ như bị người quen nhìn thấy thuận miệng nói mấy câu sẽ biến thành tính cách em không tốt, cướp chồng sắp cưới của người khác.
Em biết lời đồn này không đáng tin, nhưng sẽ làm em bị tổn thương, tình ngay lý gian nên nhất định phải chú ý.
Mặc dù em không có ý định này nhưng không thể tránh người khác suy nghĩ nhiều."
Thẩm Gia Diệu nói mấy câu đã kéo Lục Tế Tân vào tròng.
Cuối cùng, anh tạo hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân mà nói: "May mà tôi đến, lỡ như người khác trông thấy ba người đi cùng nhau thì không biết sẽ nói thế nào nữa.
Bây giờ tôi ở đây, bọn họ sẽ cảm thấy cậu hai Cố và Lục Nhã Tình là một đôi, em với tôi là một