"Gió Tế Tế thổi đến hương Tế Tế, Tế Tế của tôi thật thơm"
Người đàn ông nằm ở cần cổ cô khẽ ngửi.
Người khác đều gọi là Tân Tân, chỉ có anh ta gọi cô là Tế Tế.
Anh ta nói: "Tân Tân là của tất cả mọi người gọi, Tế Tế chỉ là của một mình tôi gọi.
"
Dứt lời, eo người đàn ông dùng sức đè xuống, dường như muốn đóng đinh cô ở trên giường.
Trong cơ thể Lục Tế Tân giống như đang cháy một ngọn lửa, nóng đến mức trán cô đổ đầy mồ hôi.
Cô cố gắng mở mắt để thấy rõ dung mạo người trên cơ thể mình, nhưng trước mắt dường như là một tầng sương mù, vô luận như thế nào cũng nhìn không rõ.
Chỉ có thể theo người phập phồng trầm xuống, luân chuyển.
Đến khi Lục Tế Tân mở mắt ra đã là 9 giờ sáng.
Cô thở dài xoa trán, nghĩ không ra vì sao mình lại mơ thấy loại giấc mơ này, chẳng lẽ là xuân tâm nảy sinh? Nhưng cô không có cảm xúc khác thường với bất cứ ai.
Nếu đã không thể nghĩ ra thì đặt nó phía sau đầu vậy.
Hôm nay còn có rất nhiều chuyện, là bữa tiệc tối hôm nay, mặc dù buổi tối mới bắt đầu, nhưng ban ngày phải chuẩn bị.
Trợ lý sinh hoạt mẹ Lục đưa tới cho cô đã sắp xếp xong một loạt kế hoạch.
Ăn điểm tâm xong, phải đi chăm sóc da toàn thân, còn phải làm tóc, quần áo đã đưa tới còn phải đi thử một lần, chỗ nào không thích hợp phải nhanh chóng sửa.
Lục Tế Tân vừa ăn sáng xong đi tới cửa, trợ lý Điền Chi đã lái xe tới: "Cô Lục, bên kia hẹn 10 giờ, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi.
”
Lúc trước Điền Chi làm ở Lục thị, bởi vì cô gái nhỏ này làm việc gọn gàng, năng lực xuất chúng, nên được mẹ Lục đưa đến bên cạnh làm trợ lý sinh hoạt.
Sau đó lại đưa cho Lục Tế Tân.
"Gọi tên tôi là được rồi.
" Lục Tế Tân lên xe.
Điền Chi rất ngoan ngoãn: "Vâng, Tế Tân, thời gian hơi gấp gáp, tôi muốn lái nhanh hơn một chút, cô ngồi vững nhé.
”
Lục Tế Tân gật đầu, sau đó tựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đi được khoảng mười phút, lúc ngang qua một ngã tư tên là Hạ Khê, Lục Tế Tân chỉ xuống tấm biển ven đường, hỏi: "Không phải đi đường Hạ Tây sao? Lối này không thể qua được.
”
Nghe vậy, Điền Chi liếc mắt nhìn bảng hiệu, mới ý thức được mình đã đi sai.
Nguy rồi nguy rồi! cô ấy muốn quay đầu lại, nhưng phía trước lại không thấy bảng hiệu cho quay đầu.
Lục Tế Tân liếc mắt nhìn cô ấy một cái, mở miệng nói "Không cần quay đầu, rẽ trái đến ngã tư thứ hai phía trước, đi thẳng 300m, rẽ phải, đến đường Tứ Hỉ, bên kia có thể đến câu lạc bộ làm đẹp.
”
Điền Chi đi theo con đường Lục Tế Tân nói, quả nhiên đến đường Tứ Hỉ.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu có tâm tình nói chuyện với Lục Tế Tân: "Tế Tân rất hiểu bên này nhỉ? Cô có thường xuyên đến đây không?”
"Không có.
" Lục Tế Tân lắc đầu: "Tôi chưa từng đi bên này.
”
"Vậy sao lại quen đường như vậy?" Điền Chi kinh ngạc, vừa rồi không thấy cô cầm điện thoại di động chỉ dẫn, chỉ mở miệng nói giống như đã đi qua vô số lần, rất quen thuộc đoạn đường này.
"À.
" Lục Tế Tân bình thản: "Trước khi đi, tôi có xem bản đồ, biết con đường nào đi được.
”
Điền Chi:!
Đây có phải là cô đã đọc thuộc lòng bản đồ rồi không? Liếc mắt một cái liền ghi nhớ nó?
Cô ấy rất quen thuộc với đoạn đường này, thường xuyên đến câu lạc bộ này, cũng không biết còn có thể đi như vậy, mà Lục Tế Tân chỉ nhìn bản đồ, lại như biết rất rõ chỗ này.
Siêu trí nhớ!
Trong lúc nhất thời, Điền Chi cũng không dám nói chuyện, bởi vì cô không cách nào xác định Lục Tế Tân đang giả vờ nói dối, hay là thật sự trâu bò như vậy, liếc mắt một cái là có thể ghi nhớ.
Phải biết rằng, bản đồ này rất phiền phức, các loại ngã ba giao lộ, người không thường xuyên đi căn bản không nhớ được.
Lục Tế Tân bận rộn cả ngày, cơm trưa cũng nhanh chóng ăn, thẳng đến chạng vạng, mọi chuyện mới xong.
Bữa tiệc tối sắp bắt đầu, Điền Chi lái xe đưa cô trở về.
Lục Tế Tân tựa vào ghế sau, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảng thời gian này xe rất nhiều, nên Điền Chi lái rất chậm, hơn nửa giờ mới đi được mấy cây số.
Sắp trễ rồi!
Trên trán Điền Chi nổi lên mồ hôi, chỉ vào ga tàu điện ngầm phía trước, mở miệng: "Tế Tân, trễ rồi, đoạn đường này quá đông, không bằng cô đi tàu điện ngầm nhé?”
Bằng tàu điện ngầm? Lục Tế Tân giật giật khóe môi, cảm thấy có chút buồn cười.
"Mặc cái này?" Cô chỉ vào chiếc váy dài màu xanh băng và giày cao gót 9cm mang trên đôi chân của mình.
Đây thực sự không thuận tiện để đi tàu điện ngầm! Sắc mặt Điền Chi đỏ lên: "Vậy, vậy