______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Nhược Nhiên nhìn nụ cười kia, giống như họ đã quen biết từ rất lâu, câu nói rất thuận miệng và tự nhiên.
Khuôn mặt tươi cười của hắn khiến Nhược Nhiên hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, cô lập tức nở nụ cười, cầm túi đi xuống.
"Anh dậy sớm vậy!" Nhược Nhiên đặt cái túi lên ghế sofa, vừa đi vào phòng ăn, vừa cười nói.
Tư Đồ Dật ngồi rung đùi, ánh mắt thâm thúy khẽ nheo lại: "Không tính là sớm chứ! Giờ anh hai tôi còn chưa xuống đây này."
Nhược Nhiên nghe hắn nói vậy, bỗng nhiên bàn tay khựng lại, sau đó tự rót ình một cốc nước ấm, nhẹ nhàng uống.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân phát ra từ trên lầu, Nhược Nhiên dửng dưng uống nước, cũng không thèm nhìn qua.
Tư Đồ Hiên Nhiên vừa cài nút áo âu phục, vừa đi xuống, ánh mắt khẽ lướt qua Nhược Nhiên, sau đó nói với mọi người rằng: "Tôi không ăn sáng!"
Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài biệt thự.
Từ đầu đến cuối, Nhược Nhiên vẫn không thèm nhìn hắn một cái.
Nghe lời nói tối qua của hắn, mà Nhược Nhiên không tức giận thì thật là giả dối, nhưng cô không thể nổi giận, chỉ có thể dùng thái độ xa cách lạnh nhạt để giải quyết mọi chuyện lúc này.
Tối hôm qua, mặc dù Tư Đồ Hiên Nhiên biết cô tức giận, không lựa lời mà nói