______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Gật đầu, sắc mặt Nhược Nhiên không chút thay đổi.
"À... Tiểu Ái gọi điện cho em sao?" Bạch Hạo Minh nhẹ nhàng hỏi.
Nhược Nhiên chợt nhớ tới, sau đó ngẩng đầu, gật đầu rồi chẳng không nói gì.
Thấy Nhược Nhiên gật đầu, Bạch Hạo Minh cuống quít giải thích: "Nhược Nhiên, em đừng để trong lòng, cô ấy nói nhảm thôi, em đừng giận..."
"Tôi không giận... " Nhược Nhiên lạnh nhạt chặn ngang lời nói của Bạch Hạo Minh...." Huống chi, cô ấy nói rất đúng, tôi cảm thấy chúng ta không gặp nhau nữa thì tốt hơn."
Nói xong, Nhược Nhiên tránh người, định đi ra phòng ăn.
"Nhược Nhiên!" Bạch Hạo Minh tiến lên một bước, lại chặn Nhược Nhiên lần nữa.
"Nhược Nhiên, sao em càng ngày càng... lạnh lùng vậy!" Anh nói rất nhỏ, khuôn mặt đẹp trai khó nén nổi đau thương.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn Bạch Hạo Minh, sau đó lại cúi đầu nói: "Chúng ta... đã không còn giống như trước, sau này, làm người xa lạ thì tốt hơn!"
Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn thẳng Bạch Hạo Minh và nhẹ nhàng nói.
"Nhược Nhiên!" Bạch Hạo Minh gọi nhẹ một tiếng, nhưng không muốn mở đường.
"Bạch Hạo Minh, anh lý trí một chút đi được chứ!" Nhìn anh cố chấp ngăn cản mình, Nhược Nhiên chau mày, bất mãn thấp giọng nói.
"Nhược Nhiên!" Giọng nói xấu của Tư Đồ