____________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Những người này không để cho cô yên tĩnh một chút được à, phiền chết đi được.
"Vào đi!" Nhược Nhiên bất mãn nói.
Cửa được đẩy nhẹ ra, Tư Đồ Dật bưng một cốc nước đường đỏ đi vào.
Nhược Nhiên ở trên giường tự chống người mình dậy, mang dép nhung vào rồi đi về phía sofa.
"Cậu vào đây làm gì vậy?" Cô bất mãn trừng mắt nhìn Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật chớp mắt, nhìn chén nước đường đỏ trong tay mình rồi đưa cho Nhược Nhiên.
"Đây là..." Nhược Nhiên kinh ngạc, nhìn chén đường đỏ hắn đưa tới.
"Uống đi..." Tư Đồ Dật tựa người vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo vẻ nhàn nhạn nhìn Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên thấy bộ dạng Tư Đồ Dật lúc này thật làm cho người ta chán ghét, nhưng mà, cốc đường đỏ này lại được đưa đến đúng lúc.
Nhược Nhiên bưng chén lên uống, khi cô vừa uống chén đường đó xong, lập tức cảm nhận được tay chân mình đang ấm dần lên.
"Cảm ơn cậu." Môi cô mấp máy nói.
Tư Đồ Dật híp mắt lại, nhìn đôi môi tái nhợt cùng với bộ dạng yếu ớt của Nhược Nhiên, cười nói: "Chỉ cảm ơn thế thôi sao?"
Vừa nghe thấy lời của hắn, lập tức mắt Nhược Nhiên híp lại, nhìn hắn tỏ vẻ nguy hiểm: "Vậy cậu muốn tôi cám ơn thế nào?"
"Ừhm...Đợi sức khỏe của chị tốt lên hẳn, rồi dẫn