____________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
"Ầy... Vưu Tiểu Ái và Bạch Hạo Minh cũng tới yến hội!" Hạ Nghênh Lam cẩn thận nói, nhìn sắc mặt Nhược Nhiên.
Quả nhiên, khi nghe thấy lời này của Hạ Nghênh Lam..., nụ cười trên khóe môi Nhược Nhiên cứng lại, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại nụ cười vừa rồi, vô vị nói: "Bọn họ ở chỗ này, thì liên quan gì tới chúng ta chứ?" Nhược Nhiên bình tĩnh nói.
"Cậu... cậu không buồn sao?" Hạ Nghênh Lam nắm lấy tay Nhược Nhiên, có chút lo lắng hỏi.
"Có gì mà phải buồn chứ!" Nhược Nhiên cười, che giấu sự mất tự nhiên trong đáy mắt.
Nếu Nhược Nhiên đã nói như vậy, Hạ Nghênh Lam cũng không phải nói cái gì nữa, nắm chặt tay Nhược Nhiên, lúc này, Tư Đồ Hiên Nhiên đã cất xe xong.
Thấy Hạ Nghênh Lam và Nhược Nhiên còn đứng ở cửa, khẽ chau lông mày: "Hai người làm gì mà chưa vào?"
Tư Đồ Hiên Nhiên tự nhiên tiến lên, đưa tay ôm Nhược Nhiên, kéo nửa người cô vào lòng mình.
Chết tiệt, sao cánh tay cô gái này lại lạnh thế chứ.
"Tôi đi trước đây!" Hạ Nghênh Lam Nhược vẫy vẫy tay với Nhược Nhiên, xoay người đi vào trước.
Sự mờ ám của Hạ Nghênh Lam không thể che dấu nổi cặp mắt của Tư Đồ Hiên Nhiên, hắn nhíu mày, nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Nhược Nhiên, thấp giọng nói: "Cô ấy đã nói gì với cô?"
"Không có gì, chúng ta vào thôi!"