____________________________
Convert+ editor: Mã Mã
Đặt điện thoại lên tai: "A lô?" Tiếng nói buồn ngủ của cô vang lên.
"Nhược Nhiên, là anh." Giọng điệu êm dịu thanh mát vui vẻ truyền tới từ trong điện thoại.
Nhược Nhiên tỉnh ngủ ngay lập tức, tự nhiên cô bật dậy, tay vò vò tóc mình, nghi hoặc hỏi: "Bạch Hạo Minh? Anh có chuyện gì à?"
"Hôm nay 9 giờ anh lên máy bay, bây giờ đã thu dọn hành lý rồi, sợ đến lúc lên máy bay không kịp gọi điện cho em, thế nên anh gọi tới chào trước."
Giọng nói của Bạch Hạo Minh rất nhẹ nhàng, không nghe ra ý gì.
Nhược Nhiên vừa nghe điện thoại khóe môi vừa cong lên cười cười: "Chúc anh đi thuận lợi bình an, mặc dù tôi không đi tiễn anh được."
Bạch Hạo Minh cũng cười: "Nhược Nhiên, tự chăm sóc tốt ình đấy!"
"Ừ." Nhược Nhiên đứng dậy từ trên giường, mang dép nhung vào rồi đi đến bên cửa sổ, cô kéo rèm che của cửa sổ sát đất ra, nhìn mặt trời mọc.
"Hôm nay thời tiết thật tốt, hành trình của anh sẽ thuận buồm xuôi gió đấy!" Nhược Nhiên suy nghĩ một lát, thật không nghĩ nên nói gì.
"Ừ, vậy đi." Giọng nói của Bạch Hạo Minh truyền tới.
Nhược Nhiên cười thành tiếng, mặc dù không nhìn thấy anh, nhưng vẫn gật gật đầu: "Ừ, cứ vậy đi."
Nói xong, hai người cúp máy cùng