________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên sáng rực nhìn Nhược Nhiên, cái loại ánh mắt nóng rực này không chút che đậy.
Hạ Tư Thần ngồi ở bên cạnh, thấy ánh mắt đó của Tư Đồ Hiên Nhiên, khóe môi tràn ra ý cười.
Nhược Nhiên hoàn toàn không thèm nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, cười cười chào Hạ Tư Thần, sau đó lên lầu với Hạ Nghênh Lam.
Nhìn bóng lưng của Nhược Nhiên, Tư Đồ Hiên Nhiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm như đầm lầy, thật muốn giữ chặt cô lại.
Cô gái đáng chết, hoàn toàn không thèm nhìn hắn, từ lúc cô đi vào đến giờ đều không liếc hắn một cái.
Thật là đáng chết!
"Được rồi, đừng nhìn nữa, họ lên rồi!" Hạ Tư Thần cười nhạt, khóe môi không che dấu được ý cười nhạo.
Tư Đồ Hiên Nhiên chuyển mắt, lạnh lùng liếc Hạ Tư Thần một cái.
"Không phải tớ đã nói cậu hãy đợi một thời gian nữa sao? Sao cậu cứ khẩn cấp vậy? " Hạ Tư Thần lắc đầu, khuôn mặt bất đắc dĩ.
Ánh mắt Tư Đồ Hiên Nhiên càng thêm lạnh, nhìn Hạ Tư Thần khiến sống lưng hắn rét run.
"Được rồi, được rồi, tôi biết cậu không gặp cô ấy một ngày là như cách xa ba năm!" Hắn không trêu chọc nữa, biết Tư Đồ Hiên Nhiên