- "Tử Hân! Anh đã tặng hoa cho em rồi mà anh còn tặng thuốc trị sẹo cho em nữa à?"_______Tĩnh Anh cảm động nói.
- "Nếu em muốn cảm ơn thì chi bằng mời anh một bữa cơm đi."
Hàn Tử Hân liếc mắt nhìn Tĩnh Anh biểu cảm rất lém lỉnh. Tĩnh Anh nghe Hàn Tử Hân nói vậy thì liền bật cười rồi đáp:
- "Vậy em sẽ mời anh một bữa ăn để cảm ơn nha."
- "Rồi khi nào thì chúng ta đi? Hay là tối nay luôn nhé? Tối nay anh vô cùng rảnh."
Thấy cô đồng ý thì Hàn Tử Hân vui lắm. Ánh mắt anh lấp lánh nhìn cô rồi hỏi. Chỉ cần được ở bên cô thì lúc nào anh cũng sẵn sàng bỏ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình ra.
- "Tối nay ư?"
Lúc này trong đầu cô đang nghĩ tới Vương Phong Thần. Lẽ ra mọi ngày thì buổi tối cô sẽ ở nhà nấu ăn cho anh nhưng từ ngày Tô Khiết Như đi công tác thì anh cũng thường xuyên ăn bên ngoài và bỏ qua những bữa ăn của cô. Mà hôm nay cô đang rất vui vì được đi làm trở lại nên cô sẽ ra ngoài ăn cho khuây khoả. Cô không muốn về nhà rồi lại lủi thủi ăn một mình. Tĩnh Anh vốn quen sống trong sự yêu thương và bao bọc của ba mẹ nên những lúc mà lẽ ra gia đình phải quây quần bên nhau mà cô lại phải lủi thủi một mình thực sự khiến cô rất cô đơn và tủi thân. Nghĩ vậy cô lại nói tiếp:
- "Được ạ. Vậy hẹn anh 7h tối tại nhà hàng Tân Mĩ Viên nhé!"
- "Để anh tới đón em nha?"_____Hàn Tử Hân lại hỏi.
- "Không cần đâu, em có thể tự đến đó một mình được mà."
Mặc dù là Vương Phong Thần chẳng quan tâm đến cô làm gì, sống thế nào, đi cùng ai, gặp gỡ ai nhưng Tĩnh Anh lại không muốn anh biết được mình ra ngoài ăn tối cùng Hàn Tử Hân.
Chiều hôm nay, sau khi tan làm thì Tĩnh Anh về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi lái xe tới chỗ hẹn. Vừa tới nơi thì Tĩnh Anh đã nhìn thấy Hàn Tử Hân đang ngồi sẵn ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi. Cô vội bước tới chỗ anh rồi ngượng ngùng nói:
- "Tử Hân, xin lỗi em tới trễ. Anh đã đợi lâu chưa?"
- "Anh cũng mới tôi thôi mà, không sao đâu. Em mau ngồi xuống đi."
Hàn Tử Hân nhìn cô lắc đầu rồi cười thật tươi đáp. Nụ cười đó bình thường cũng đã làm điên đảo bao trái tim thiếu nữ rồi.
Tĩnh Anh lập tức ngồi xuống ghế và sau đó nhân viên phục vụ mang menu ra cho hai người chọn.
- "Tĩnh Anh, em muốn ăn gì?"
- "Cho tôi một salad, một bít tết và một pasta nhé."
Tĩnh Anh xem qua thực đơn rồi nói. Vốn dĩ chỗ này cô cũng thường lui tới với bạn của mình.
- "Vậy cho tôi thêm một phần giống của cô ấy nữa. Mà salad của cô ấy anh đừng cho dưa leo nhé!"
Hàn Tử Hân biết cô bị dị ứng với dưa leo nên đã nói với phục vụ giúp cô. Tĩnh Anh nghe Hàn Tử Hân nói vậy thì chỉ biết cười. Cô không ngờ Hàn Tử Hân lại nhớ rõ là cô không ăn được những gì