*ring ring
Đang lúc Tĩnh Anh tưởng như mình sắp nhìn thấy tử thần thì cô nghe mơ hồ có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Không biết có sự giúp đỡ của năng lực siêu nhiên nào mà đột nhiên cô lại có cảm giác hít thở được một chút.
- "Alo? Phong Thần à?"
Giọng nói ngọt ngào của Tô Khiết Như vang lên, thì ra đó là chuông điện thoại của cô ta. Là Phong Thần gọi cho cô ta sao?
- "*Em đang làm gì đó*?"
Vương Phong Thần nghe thấy giọng nói của Tô Khiết Như thì lập tức mỉm cười. Anh vừa kết thúc chuyến khảo sát và đang trở về khách sạn, vì quá nhớ Tô Khiết Như nên liền gọi điện về.
- "Phong Thần, cứu e...."
Tĩnh Anh lên tiếng muốn cầu cứu nhưng nhanh chóng bị cô ta lấy tay bịt miệng cô lại. Cô ta vừa bịt miệng cô vừa trừng mắt nhìn Tĩnh Anh một cái thật sắc.
- "*Khiết Như, hình như anh nghe thấy tiếng gì đó*?"
Vương Phong Thần liền hỏi.
- "Đâu có tiếng gì đâu? Em...em đang xe...Con ranh!"
Tô Khiết Như vì đang tập trung nói chuyện với Vương Phong Thần nên đã để Tĩnh Anh có được cơ hội mà bỏ chạy. Tô Khiết Như vội đuổi theo Tĩnh Anh, không để cô có thể rời khỏi căn nhà này.
- "*Khiết Như! Có chuyện gì vậy*? *Em có nghe anh nói gì không*?"
Vương Phong Thần đang nói chuyện nhưng lại nghe thấy mấy câu kì lạ của Tô Khiết Như và không thấy có người trả lời bèn sốt ruột hỏi.
*tút tút
- "*Khiết Như! Alo*?"
Tô Khiết Như thấy Tĩnh Anh bỏ đi thì vội tắt điện thoại rồi tiếp tục đuổi theo cô.
- "Mày định chạy đi đâu?"
Tĩnh Anh chạy tới lối đi xuống cầu thang thì bị Tô Khiết Như bắt được.
- "Buông tôi ra. Hãy để tôi đi đi mà."
Tĩnh Anh đẩy cô ta ra rồi nói.
- "Vẫn câu nói cũ. Mang chiếc vòng đây thì tôi để cô đi."
- "A! Khiết Như! Trên...trên đầu cô có...có con bọ kìa!"
Tĩnh Anh chợt nghĩ ra một ý. Cô từng chơi thân với cô ta nên cô biết cô ta vô cùng sợ mấy con côn trùng. Nghĩ vậy, Tĩnh Anh lập tức làm như nhìn thấy có con bọ trên đầu cô ta thật mà hét toáng lên. Tô Khiết Như nghe vậy thì tưởng thân, cô ta liền buông Tĩnh Anh ra rồi hét toáng lên, bộ dạng điên cuồng muốn bỏ con bọ ra:
- "Đâu? Bọ đâu? Huhu tại sao lại có con bọ trên..."
Nhân cơ hội này, Tĩnh Anh liền bỏ chạy. Tô Khiết Như thấy cô bỏ chạy thì hơi nghi ngờ, quát lớn:
- "Tĩnh Anh! Giúp tôi bỏ con bọ ra với! Cô không được