Từng lời nói của Vương Phong Thần như những nhát dao sắc bén từ từ cứa vào trái tim cô. Tĩnh Anh nước mắt đầm đìa vì đau lòng, cô khóc nghẹn rồi hỏi anh:
- "Anh...thật sự không có chút tình cảm nào với em sao?"
- "Điều đó cô là người rõ hơn cả mà. Tại sao cô còn hỏi tôi?"
Vương Phong Thần không quan tâm đến lời nói này có làm tổn thương đến cô hay không, anh bây giờ chỉ biết một điều là anh càng ngày càng thêm ghét và hận cô, hận cô vì cô chính là kẻ thứ 3 trong mối tình của anh và Tô Khiết Như, ghét cô vì cô sống giả tạo, luôn ra vẻ thuần khiết, ngây thơ trước mặt mọi người.
- "Vậy tại sao ban đầu anh còn đồng ý cưới em?"
- "Nếu không phải vì muốn bảo vệ Khiết Như, nếu không vì ba mẹ tôi ép thì cô nghĩ tôi sẽ đồng ý kết hôn với cô à?"
Tĩnh Anh biết là chính cô đang tự làm đau chính mình nếu cô cứ tiếp tục hỏi anh những câu như vậy. Khuôn mặt cô trở nên thê lương, tội nghiệp vô cùng. Tĩnh Anh gục xuống ôm mặt khóc. Sao cô lại để Phong Thần nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này chứ.
- "Châu Tĩnh Anh, cô còn trẻ, cô còn có thể tìm cho mình được người đàn ông khác tốt hơn tôi. Hà cớ gì cô phải chịu đựng một cuộc hôn nhân không có kết quả như vậy. Tôi nghĩ cô nên giải thoát cho chính bản thân cô, và cả tôi nữa. Chúng ta ly hôn đi!"
Đoàng!
Tĩnh Anh như bị sét đánh ngang tai, cô như không tin được vào tai mình. Anh muốn ly hôn với cô sao? Cô đã kiên trì theo đuổi anh bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ bây giờ lại chịu kết cục như vậy sao?
- "Không được! Phong Thần! Em không ly hôn! Em không đồng ý! Em...em yêu anh."
Cô vội đứng bật dậy, đối diện với anh mắt của Vương Phong Thần mà nói. Dứt lời, cô liền nhón gót chân lên rồi hôn anh. Thế nhưng Vương Phong Thần lại lạnh lùng mà khước từ cô, anh đẩy cô ra rồi nói:
- "Thôi đủ rồi đấy! Tôi cho cô 3 ngày để suy nghĩ. Đừng để tôi phải chờ lâu quá."
Nói rồi Vương Phong Thần liền rời khỏi nhà, bỏ lại bóng lưng nhỏ bé cô đơn của cô ở trong căn biệt thự rộng lớn thiếu tiếng cười. Tĩnh Anh khẽ lấy trong túi xách ra chiếc lắc chân, cô ngắm nhìn nó thật lâu rồi thầm nghĩ "Có lẽ anh thực sự quên cô rồi, anh yêu Tô Khiết Như sâu đậm như vậy thì bây giờ dù chủ nhân của chiếc vòng là ai đi chăng nữa thì có lẽ cũng không còn quan trọng nữa rồi."
______________________________
Rời khỏi biệt thự, Vương Phong Thần lái xe đến một cửa hàng mua cho Tô Khiết Như chút cháo và hoa quả rồi đến bệnh viện thăm cô