Vương Phong Thần rời khỏi chỗ của Tô Khiết Như, lúc về tới nhà đã là 10 rưỡi tối. Cả căn biệt thự rộng lớn vẫn sáng đèn trong yên ắng. Anh lái xe vào trong gara cất nhưng lại không thấy xe của cô đâu.
- "Giờ này cô ta còn chưa về nhà sao?"
Vương Phong Thần khẽ lẩm bẩm nhưng anh vẫn cố làm ngơ, cất xe xong thì đi vào trong nhà. Anh đi thẳng lên lầu tắm rửa. Tắm xong, đột nhiên bụng cảm thấy hơi đói vì có lẽ ban nãy tâm trạng không tốt nên ăn không được ngon miệng. Vương Phong Thần đi xuống mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có rất nhiều đồ tươi sống. Buổi tối đi ngủ thì không nên ăn quá no nên Vương Phong Thần đắn đo một lúc thì cuối cùng quyết định làm mì Ý.
Đang lúi húi trong bếp thì anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập rồi sau đó là giọng nói của Tĩnh Anh vang lên:
- "Anh chưa ăn tối à?"
- "Cô đi đâu mà giờ này mới về?"
Vương Phong Thần thấy cô về muộn lập tức tra hỏi.
- "Tôi có chút việc nên về muộn."
- "Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
- "Tôi biết. Vậy thì sao chứ? Không phải anh nói chúng ta không ai được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương sao? Vậy tôi về khi nào có cần anh bận tâm không?"
Tĩnh Anh nhìn thẳng vào mắt anh đáp lại. Những ngày nay Tĩnh Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ bản thân nên có một khoảng cách nhất định với anh để có thể từ từ buông bỏ. Biết là như vậy nhưng không hiểu sao cứ tỏ ra lạnh nhạt với anh như thế này khiến cô rất đau lòng. Giờ này anh còn ở trong bếp, trên người còn đeo tạp dề có phải là do chưa ăn tối hay không? Cũng nửa tháng rồi cô chưa nấu cho anh bữa cơm nào, hai người hầu như cũng không có lúc nào ngồi ăn chung với nhau nữa. Nghĩ là vậy nhưng cô không hỏi anh, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi.
Còn về Vương Phong Thần, anh không hiểu sao lại có chút cảm giác khó chịu khi nghĩ rằng cô về muộn như vậy là vì ở bên người đàn ông họ Hàn kia và lại có cảm giác man mác buồn khi thấy cô không còn chú ý tới từng bữa ăn giấc ngủ của anh như lúc trước nữa. Tại sao lại như vậy chứ?
- "Cô ăn gì chưa? Tôi đang định nấu mì Ý, cô có muốn ăn không?"
Tĩnh Anh nghe anh nói vậy thì bước chân đột nhiên khựng lại một chút rồi đáp:
- "Tôi ăn rồi."
Nếu là trước kia thì cô sẽ rất vui khi mà ít nhất anh chịu nói chuyện với cô nhưng bây giờ, anh làm như vậy có phải là vừa chơi trò "lạt mềm buộc chặt" hay không? Cô như con cá nhỏ mắc kẹt trong lưỡi câu của anh, thoát không được mà ở lại cũng không xong.
Lúc cô