Tĩnh Anh cả đêm gần như thức trắng cả đêm bởi vì cô suy nghĩ rất nhiều đến hành động của anh. Càng nghĩ càng tủi thân, cô khóc nhưng không dám phát ra tiếng. Cả đêm trằn trọc, cho đến khi cô mệt quá mà thiếp đi. Hôm sau, Tĩnh Anh dậy rất sớm, cô làm vệ sinh cá nhân rồi thay một chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc dài xoăn nhẹ buộc một nửa. Nhìn cô vô cùng xinh đẹp và hiền dịu. Nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều, cô trang điểm nhẹ để che đi khuyết điểm. Tĩnh Anh tự động viên bản thân rằng do hôm qua anh say nên mới làm vậy, gạt mọi chuyện sang một bên, đi xuống dưới bếp làm đồ ăn sáng. Khi mọi thứ chuẩn bị đã xong xuôi thì cả nhà cũng thức dậy. Thấy cô lúi húi trong bếp, mẹ chồng cô - Vương phu nhân liền bảo
- "Tĩnh Anh! Sao hôm nay con dậy sớm vậy? Ngày hôm qua con chắc cũng mệt rồi, sao không ngủ thêm một chút đi? Mấy việc này trong nhà có người làm làm rồi mà."
- "Dạ không đâu, được nấu ăn cho mọi người là con vui rồi ạ!"
Tĩnh Anh đang tập trung nấu nướng trong bếp, nghe thấy bà nói vậy thì giật mình quay ra, nở một nụ cười thật tươi đáp lại.
- "Đứa nhỏ này, đó là một trong những lí do tại sao ta quý con đó."
Vương phu nhân mỉm cười hài lòng về nàng dâu này.
- "Đêm qua mẹ ngủ ngon chứ ạ?"
Tĩnh Anh lại đáp.
- "Chắc dạo này vì bận lo cho hôn lễ của hai đứa nên ta hơi lo lắng. Nhưng đêm qua thì có thể yên tâm ngủ ngon rồi. Còn con thì sao? Hôm nay ta nhìn sắc mặt con có vẻ không được tốt?!"
Vương phu nhân tinh mắt nhận ra dù gương mặt của cô đã trang điểm che khuyết điểm đi rồi.
- "Dạ...tại con...con..."
- "Chắc tại hôm qua hai đứa nó không ngủ được. Đêm tân hôn thì con phải thông cảm cho bọn trẻ chứ."
Tĩnh Anh còn đang không biết trả lời làm sao thì bà nội chống gậy đi vào. Tĩnh Anh nghe vậy chỉ biết cười ngượng. Cả cô và Vương phu nhân đều biết ý bà nội là gì.
- "Con chúc nội buổi sáng tốt lành ạ. Đêm qua nội ngủ ngon chứ ạ?!"
- "Ừ. Ta ngủ ngon lắm. Để xem cháu nội dâu của ta hôm nay nấu món gì cho cả nhà ăn nào~"
Mùi thơm của thức ăn trên bàn khiến Vương lão phu nhân thích thú.
- "Vì hôm qua cả nhà đều bận cho đám cưới của bọn con, uống rượu nhiều và cũng ăn nhiều đồ giàu protein nên hôm nay con nấu canh giải rượu với cháo rau củ cho dễ tiêu hoá ạ. Con không biết khẩu vị gia đình mình ra sao nên con..."
- "Nhà này trước giờ buổi sáng không ăn mấy thứ này bao giờ cả. Cô nấu món khác đi!"
Tĩnh Anh đang nói thì giọng Vương Phong Thần cắt ngang, mọi người đều quay đầu về phía giọng nói, nhưng là anh đang nói chuyện với người làm.
- "Phong Thần! Con nói linh tinh gì thế? Đây là bữa ăn đầu tiên Tĩnh Anh nấu khi về nhà họ Vương mà. Mau lại đây ngồi xuống ăn đi. Tiểu Bình! Lên gọi lão gia xuống ăn sáng."
Vương phu nhân lập tức nhìn anh, nói.
Một lát sau, Vương lão gia cũng xuống, cả nhà cùng nhau ăn sáng nhưng chỉ nghe thấy người lớn nói chuyện. Còn anh và cô thì cứ cúi đầu ăn. Mãi lâu sau, Vương Phong Thần mới lên tiếng:
- "Bà nội! Ba! Mẹ!