Tử Hân dìu cô vào trong phòng nghỉ ngơi rồi vào bếp, mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu cháo cho cô. Đến khi cháo chín, anh lại mang cháo vào phòng cho cô. Lúc này hai người mới có cơ hội trò chuyện cùng nhau.
- "Tĩnh Anh, cháo anh đã nấu chín rồi. Em ngồi dậy ăn chút rồi còn uống thuốc nữa."
Hàn Tử Hân vừa nói vừa xúc từng thìa cháo lên, cẩn thận thổi cho nguội bớt rồi đút cho cô ăn. Thế nhưng cô lại từ chối rồi nói với anh:
- "Anh để em tự ăn là được rồi."
- "Được rồi."_______Anh liền đưa thìa cháo cho cô tự ăn.
Tĩnh Anh cứ cúi đầu ăn vì cô không biết phải đối diện với anh như thế nào. Bộ dạng của cô bây giờ thật thảm hại mà.
- "Tĩnh Anh, chuyện của em anh biết cả rồi, em không cần phải giấu anh nữa đâu."
Thấy cô có vẻ ngượng ngùng, Hàn Tử Hân liền chủ động lên tiếng trước.
- "..........."
- "Em bỏ đi đột ngột như vậy em có biết là ba mẹ em lo lắng như thế nào không? "
- "Em không còn cách nào khác, vì bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy."
Cô ủ rũ đáp.
- "Mẹ em vì quá thương nhớ em mà bỏ ăn bỏ uống rất nhiều ngày thậm chí còn phải nhập viện đấy em biết không? "
*choang
Vừa nghe anh nói xong, cô giật bắn người khiến tô cháo cầm trên tay rơi xuống đất vỡ tan.
- "Tĩnh Anh, em ngồi yên đó. Để anh dọn cho. Cẩn thận kẻo va phải mảnh vỡ đó."
Hàn Tử Hân vội đứng dậy, đi kiếm chổi và cái hót rác để thu dọn các mảnh vỡ. Từ lúc cô bỏ đi, ba mẹ cô lo lắng rất nhiều và họ đã tìm tới anh để xin giúp đỡ. Hàn Tử Hân đã hứa là sẽ tìm ra tung tích của cô và đưa cô trở về an toàn nên bây giờ anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô, không để ai đụng vào cô dù chỉ là một sợi tóc.
- "Tử Hân, mẹ...mẹ em bây giờ sao rồi?"
Khoé mắt cô rưng rưng, cả người khẽ run rẩy. Hàn Tử Hân vội lau nước mắt cho cô rồi dỗ dành:
- "Bác Châu cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng nên em đừng lo lắng quá. Nhưng hai bác nhờ anh đi tìm rồi đưa em về. Tĩnh Anh, em có thể theo anh về được không?"
- "Không được. Em không muốn về nơi đó đâu. Mặc dù