Tĩnh Anh buồn tủi dọn ra khỏi căn phòng mà đáng lẽ ra phải là của cô để nhường cho một người phụ nữ khác. Cô mang đồ đến phòng dành cho người giúp việc ở trước kia. Có lẽ là họ mới dọn đi nên căn phòng còn sạch sẽ và không phải dọn dẹp gì nhiều cả. Bữa tối hôm đó cô không ăn chút gì cả, cứ nhốt mình trong phòng khóc thút thít. Đang khóc thì chuông điện thoại của cô reo lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ 'Mami', cô liền lau nước mắt, lấy lại giọng nói bình thường, cố gượng cười, rồi ấn nút nghe.
- "Alo mẹ ạ? Con đây."
- "Con gái cưng của ta đang làm gì đó? Đã ăn tối chưa?"
- "Dạ, con ăn rồi. Con đang ngồi xem tivi cùng với Phong Thần ạ."
- "Phong Thần đối xử với con tốt chứ?"
Mẹ cô lại hỏi.
- "Dạ, tất nhiên rồi ạ. Anh ấy đối xử với con rất tốt, mẹ yên tâm đi ạ."
Tĩnh Anh kiếm cớ phủ nhận.
- "Nhà mới tốt chứ? Khi nào rảnh ba mẹ sẽ qua nhà thăm hai đứa nhé."
- "Dạ."_____Tĩnh Anh chỉ đáp lại ngắn gọn. Cô cũng chưa biết sẽ phải làm gì nếu ba mẹ cô sang đây, nhưng thôi thì lúc đó tính sau.
- "Nhưng sao ta nghe giọng con hôm nay lạ lắm. Con...con khóc đấy à?"
- "Dạ, không. Con đang xem bộ phim cảm động nên con khóc chút thôi mà."
- "Con bé này, làm vợ người ra rồi mà còn như trẻ con vậy. Thôi, mẹ tắt máy đây. Không làm phiền hai đứa nữa. Chúc con gái ngủ ngon."
Giọng Châu phu nhân mang theo đầy sự ấm áp, yêu thương và cưng chiều.
- "Vâng. Con chúc ba mẹ ngủ ngon ạ."
Sau khi ngắt máy, Tĩnh Anh thở phào nhẹ nhõm. Từ khi nào mà cô lại sợ nhận điện thoại của ba mẹ như thế này chứ, cô còn không ngần ngại nói dối ba mẹ nữa.
Tuy là khi còn ở nhà với ba mẹ, Tĩnh Anh cũng ngủ một mình nhưng căn phòng của cô ấm áp, tiện nghi hơn, còn căn phòng này tràn ngập lạnh lẽo và cô đơn, chỉ có bóng đèn nho nhỏ và một chiếc giường đơn. Tĩnh Anh vốn dĩ bị mắc chứng sợ bóng tối nên cả đêm cô đều để đèn thì mới dám chợp mắt.
Sáng hôm sau, cô thức dậy thật sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh đi làm. Cô làm bữa sáng đơn giản nhưng đầy năng lượng với bánh mì phết bơ đậu phộng, thịt xông khói và trứng ốp la. Làm xong, đúng lúc cô đang dọn đồ ăn ra bàn thì anh cùng cô gái kia đi xuống. Cô ta vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng vải lụa mỏng, để lộ ra phân nửa đôi gò bồng. Vì cô ta vốn là một người mẫu ảnh nên thân hình rất nóng bỏng và quyến rũ.
- "Em đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi."
Tĩnh Anh nhìn anh, nói.
Vương Phong Thần nghe cô nói vậy cũng không đáp lại, lạnh lùng ngồi vào bàn ăn, cẩn thận lấy dĩa cắt nhỏ từng miếng thịt xông khói và trứng ốp la ra, sau đó đẩy cái đĩa về phía Tô Khiết Nhi, ân cần bảo:
- "Em ăn đi."
- "Thần à, anh quên người ta là ảnh hậu sao? Em làm sao có thể ăn một bữa sáng nhiều dầu mỡ và protein vậy chứ? Người ta sẽ bị mập lên đó~~"
Tô Khiết Như cố tình làm nũng với anh trước mặt cô. Dấu hôn còn đỏ trên cổ cô ta lập tức đập vào mắt cô. Tim cô nhói đau. Việc họ ở với nhau thì cô cũng đoán được những chuyện gì có thể xảy ra rồi nhưng trực tiếp nhìn thấy "dấu tích"