Vương Phong Thần mấy hôm trước vừa đi nước ngoài công tác bỗng nghe tin về gia đình cô, anh vội vàng đẩy nhanh tiến độ để kết thúc công việc nhanh nhất có thể và trở về với cô. Cũng chính vì như thế mà anh mải mê công việc đến nỗi quên ăn. Căn bệnh đau dạ dày cũng chính vì vậy mà lại tái phát.
Sáng sớm hôm nay Vương Phong Thần đã ra sân bay, sử dụng máy bay tư nhân để về nước. Ngồi trên máy bay, lúc này anh mới tranh thủ ăn uống một chút.
Sau khi xuống máy bay, Vương Phong Thần để tài xế mang hành lí về giúp mình còn anh trực tiếp lái xe tới công ty cô.
Thế nhưng Vương Phong Thần vừa bước tới trước cửa thang máy định nhấn nút đi lên thì bỗng anh nhìn thấy cô và Hàn Tử Hân đi ra từ trong thang máy đặc dụng.
Những ngày khó khăn vừa qua luôn có Hàn Tử Hân ở bên giúp đỡ và động viên cô. Hơn thế nữa, vì cô lo dàn xếp chuyện công ty mà bận đến nỗi không có thời gian chăm sóc Yến Nhi và cũng là Hàn Tử Hân giúp cô chăm sóc con bé.
- "Tử Hân! Mấy ngày qua thực sự cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc Yến Nhi, nếu không thì em không biết phải làm thế nào cả."_______________Cô vừa đi vừa nói.
- "Em đừng nói như thế. Yến Nhi cũng là con gái anh mà."
- "À, tình hình trị liệu của ba em như thế nào rồi?"
- "Bác sĩ nói ba em vẫn ổn và tình trạng sức khỏe có vẻ đang có chuyển biến tốt. Tĩnh Anh, anh tin là bác trai sẽ sớm tỉnh lại thôi!"
- "Tử Hân, chuyện của ba em nhờ cả vào anh đó. Em...ngày mai là thứ 7, nếu anh không phiền thì em định mời anh tới nhà em dùng bữa coi như lời cảm ơn của em vì anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Không biết ngày mai anh có bận gì không nhỉ?"
Tĩnh Anh chần chừ một lúc rồi nói.
- "Tất nhiên là được rồi. Anh không bận gì cả. Anh sẽ tới."
Hàn Tử Hân không từ chối mà lập tức nhận lời. Có trời mới biết trong lòng anh vui như thế nào khi được cô chủ động mời anh tới ăn cơm như vậy.
Vương Phong Thần đứng từ xa nhìn thấy hai người họ nói chuyện vui vẻ như vậy thì bàn tay lập tức cuộn chặt. Sau đó anh đi tới nắm lấy cổ tay cô rồi lôi cô đi:
- "Tĩnh Anh! Anh có chuyện muốn nói với em."
- "Vương Phong Thần, anh định đưa tôi đi đâu vậy?"
Tĩnh Anh cố giằng co, dứt tay anh ra mà không được. Còn Vương Phong Thần vẫn làm như không nghe thấy gì mà định kéo cô ra xe.
- "Vương Phong Thần! Anh đưa cô ấy đi đâu vậy? Anh làm cô ấy đau đấy anh có biết không hả?"
Hàn Tử Hân cũng vội chạy theo cô và Vương Phong Thần, nói.
Vương Phong Thần nghe Hàn Tử Hân nói đến cụm từ "làm cô ấy đau" thì mới như nhận ra điều gì,