đường về nhà, Yến Nhi bắt đầu tò mò điều gì đó. Cô bé muốn hỏi cô nhưng lại thôi. Tĩnh Anh thấu hiểu mọi biểu cảm thậm chí là cả suy nghĩ của con, cô liền quay sang hỏi:
- "Bảo bối nhỏ, con có chuyện gì sao?! Có thể nói cho mami nghe được không?"
- "Mami, mami đã tạo em bé xong chưa mà sao bây giờ chúng ta lại về nhà vậy?"
*kíttt
Tĩnh Anh nghe con hỏi mấy câu này liền phanh xe lại gấp vì sốc. Cô vội nắm lấy hai bả vai cô rồi hỏi:
- "Yến Nhi, ai nói với con như thế?"
- "Lúc nãy chú có nói với con là chú với mẹ đang tạo em bé nên..."
- "Cái gì? Là Vương Phong Thần nói với con vậy sao?"
Đầu cô ong ong, tai như vừa có tiếng sét xoẹt qua. Sao Vương Phong Thần có thể reo rắc vào đầu trẻ con những thứ như vậy chứ? Rồi cô lại hỏi:
- "Thế b...ba con có còn nói gì nữa không?"
- "Dạ không. Sau đó chú chỉ bảo là phải đợi thêm một thời gian nữa thì mẹ và chú mới nặn em bé xong."
Yến Nhi tròn mắt, hồn nhiên đáp.
Lúc này đây cô chỉ muốn độn thổ mà thôi. Vương Phong Thần thật muốn làm cô tức chết mà.
- "Yến Nhi, con nghe mẹ nói đây. Sẽ không có em bé nào cả."
- "Sao lại thế? Vậy là chú nói dối con sao?"
- "Mà thôi, con đừng hỏi lung tung nữa."
- "Mẹ! Trên cổ mẹ sao lại nhiều vết đỏ thế kia."______Bị cô nạt, Yến Nhi lại vô tình nhìn thấy những dấu vết kì lạ trên cổ cô.
Tĩnh Anh giật nảy, vội lấy tay che lại rồi đáp:
- "Không có gì đâu, tại mẹ không cẩn thận nên bị muỗi đốt đấy thôi."
Cô vì thẹn quá nên khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng như hai trái cà chua chín rồi tiếp tục lái xe đi đến hiệu thuốc.
Đến khi cô đi ra, Yến Nhi lại tò mò hỏi:
- "Mami, mami bị ốm ở đâu à? Sao mami lại phải vào hiệu thuốc?"
- "À, tủ thuốc y tế nhà mình hết loại thuốc này nên mami mua về dự phòng thôi. Không có gì đâu."
Thứ thuốc mà cô mua chính là thuốc tránh thai nhưng hôm nay Yến Nhi bỗng tò mò quá nhiều thứ nên cô đành phải nói đại một lí do để con bé khỏi hỏi nữa.
Chẳng mấy chốc hai mẹ con đã về tới nhà. Cô ngạc nhiên khi thấy xe của Hàn Tử Hân đang đỗ trong sân. Yến Nhi cũng nhận ra chiếc xe bèn reo lên:
- "A! Ba nuôi tới kìa mẹ."
Ngay sau đó cô liền bế Yến Nhi đi vào trong nhà. Lúc này Hàn Tử Hân đang ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy hai mẹ con cô về, anh liền hỏi:
- "Tĩnh Anh, Yến Nhi, hai người đi đâu mà bây giờ mới về vậy?"
- "Con với mami vừa ở nhà..."
- "Không có gì đâu. Em với Yến Nhi vừa ra ngoài chút. Có chuyện gì vậy anh?"
Yến Nhi đang định nói thì cô đã kịp thời cướp lời nó.
- "Em làm gì mà anh gọi cho em không được vậy?"
- "Điện thoại của em...nó...à, điện thoại của em hết pin."
Lúc này cô mới nhớ tới điện thoại của mình đã bị Vương Phong Thần ném vỡ.
- "Mà anh gọi cho em có việc gì vậy?"
- "Joseph* gọi cho em không được nên cậu ấy gọi cho anh. Cậu ấy nói là ba em tỉnh rồi."
(*) Joseph là người bạn bác sĩ của Hàn Tử Hân giúp ba cô chữa bệnh mà mấy chap trước có nhắc tới.
- "Sao, anh nói gì? Ba em tỉnh rồi?"
Tĩnh Anh nghe được tin này thì trong