Khi dùng xong bữa trưa, bốn người cùng nhau ngồi ăn tráng miệng ở phòng khách.
''Lam Thảo sau này con muốn sinh bao nhiêu đứa?''
Không thể ngờ Tô Nguyệt lại hỏi những câu hỏi này với cô, cô ấp úng không biết trả lời như thế nào.
''Dạ, con vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó ạ.''
''Sao lại chưa nghĩ tới, thân già này của mẹ đã mong cháu lắm rồi đây.''
''Mẹ à, mẹ cứ như vậy vợ con sẽ sợ rồi bỏ con đó. Đến lúc đó mẹ có đốt đuốc đi tìm cũng không tìm được cô con dâu như này đâu.''
''Mẹ biết rồi, mẹ cứ tưởng suốt đời này con sẽ không có vợ chứ. Nhưng cuối cùng con cũng chịu đem về cho mẹ cô con dâu xinh đẹp này.''
''Nam, anh về rồi sao?''
Dạ Minh Nam và Tô Nguyệt đang nói chuyện thì từ đâu ở phía cửa chính có một người con gái ăn mặc sành điệu. Gương mặt thanh tú, kiêu sa, giọng nói lại ngọt ngào đến tan chảy gọi tên của Dạ Minh Nam.
''Anh không nhớ em sao, người ta nhớ anh sắp phát điên rồi này. Bồi thường cho em.
Cô gái bước đến ôm cổ Dạ Minh Nam làm nủng, chợt cảm giác có người lạ, cô gái này liền đưa ánh mắt sang nhìn Lam Thảo.
''Cô gái này là ai sao lại ngồi gần anh như vậy. Anh bắt cá hai tay à, anh đã nói là thương em suốt đời mà.''
Nghe đến đây Lam Thảo như chết lặng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người con gái trước mặt là ai. Từ khi bước vào đến giờ luôn ve vãn bên Dạ Minh Nam.
''Thưa hai bác con không được khoẻ, con xin phép về trước.''
Lam Thảo hốc mắt đã hơi cay, đứng dậy định chào hỏi Dạ Minh Thành và Tô Nguyệt rồi quay người đi thì lại bị Dạ Minh Nam kéo tay lại.
''Em có sao không, sao tự nhiên lại không khoẻ, anh đưa em đến bệnh viện được không?''
''Anh ở đây mà yêu thương cô gái đó đi, không cần lo cho tôi.''
''Sao em lại nói vậy, anh lo cho em mà.''
''Cô như vậy là lại dám lớn tiếng với Nam, có tin tôi cho cô một bài học không.'' Cô gái đó lại chất vấn Lam Thảo.
''Anh cứ ở đây mà lo cho cô ấy đi, đừng làm phiền tôi.''
Hốc mắt cô đã