Khi Lam Thảo vừa ngủ thì ba mẹ và em gái của Dạ Minh Nam cũng vừa tới. Mọi người cùng nhau ra ngoài ban công bệnh viện nói chuyện để tránh làm ồn đến Lam Thảo.
''Con làm chồng kiểu gì vậy? Tại sao lại để cho con dâu và cháu của mẹ thành ra như vậy, nếu con không chăm được cho con bé thì để mẹ đưa nó về mà chăm sóc.'' Tô Nguyệt giận đến nổi không thở được.
''Mẹ bình tĩnh lại nghe anh con nói đi. Chắc hẳn còn có sự tình gì ở đây mà.'' Dạ Minh An cố trấn an bà.
''Tất cả là tại Tô Ngọc Hoa đã đến nói những lời kích động cô ấy. Con đã cho người xử lý cô ta rồi, mẹ yên tâm sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.'' Dạ Minh Nam gương mặt lạnh như băng kiểu như có thể giết người bất cứ lúc nào khi nhắc đến Tô Ngọc Hoa.
''Lần nào con cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng thì sao chỉ toàn con dâu và cháu của mẹ chịu khổ.''
''Con sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, mẹ tin con đi.''
''Không được, lần này mẹ nhất định phải đưa Lam Thảo về để chăm sóc cho con bé.'' Tô Nguyệt cương quyết đến tận cùng.
[.........]
Trong phòng bệnh Lam Thảo đã tỉnh giấc thì thấy mọi người tụ họp rất đông đủ nhưng gương mặt ai cũng nghiêm nghị, không khí trở nên căng thẳng vô cùng. Thấy cô đã dậy Dạ Minh Nam và Tô Nguyệt cùng nhau đến bên giường bệnh của cô.
''Vợ em em thấy thế nào rồi, bụng có còn đau không? Hay em có đói không để anh lấy cháo cho em ăn nha?'' Dạ Minh Nam ôn nhu nhìn cô rồi hỏi.
''Con dâu tội nghiệp của mẹ, tại sao lại ra nông nổi như vậy? Tô Ngọc Hoa con ả đó đã nói những gì với con?'' Tô Nguyệt cũng căm phẫn khi nói đến Tô Ngọc Hoa.
''Tại con quá kích động nên mới bị cô ta lừa, là lỗi của con đã không tin chồng con.'' Lam Thảo giọng nói yếu ớt giải thích.
''Con đừng nói tốt cho nó, là tội đào hoa của nó gây ra nên phải liên luỵ đến con và cháu của mẹ. Từ bây giờ con hãy chuyển về sống với mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cho