Người ta hay nói khi sinh con xong phụ nữ thường đầu bù tóc rối vì phải vừa chăm con, với lại Lam Thảo còn có đến hai đứa những ngày tháng sau này của cô chắc phải vất vả lắm đây.
Đêm đầu tiên khi hai đứa bé về nhà, hai bé được cho vào hai cái nôi đặt sát giường chính của vợ chồng cô. Dạ Minh Nam lại tranh phần nằm kế bên hai chiếc nôi cùng các con, Lam Thảo cảm thấy tủi thân.
''Bây giờ đến cả anh cũng chỉ lo cho con thôi, nằm cũng tranh nằm kế con, còn em thì sao?''
''Em lại ghen với con sao?''
''Em...em nào có, em chỉ muốn nằm kế con thôi, em nào có ghen với con chứ.'' Lam Thảo chu môi phản bác.
''Vợ ngốc ơi, em mãi là người mà anh sủng nịch nhất. Còn hai con gấu con này anh muốn nằm gần là vì sợ đêm chúng sẽ quấy khóc, thay tã, bú sữa. Sẽ phá giấc ngủ của em nên anh mới tranh nằm kế để lo cho các con.'' Dạ Minh Nam nhẹ nhàng an ủi cô.
''Em làm được mà, em là mẹ chúng em sẽ lo cho các con được, anh yên tâm.''
''Nhưng em là vợ anh, anh không muốn em chịu khổ, với lại em đã mang nặng đẻ đau rồi. Anh chỉ có thể chăm con giúp em thôi, vợ ơi để anh làm nha.''
Lam Thảo cảm nhận được tình yêu chân thành và sự quan tâm lo lắng của Dạ Minh Nam dành cho mình, cô hạnh phúc đến nổi nước mắt đã lưng tròng. Thấy cô sắp khóc anh vội ôm cô vào lòng.
''Vợ ngoan nào, em khóc anh sẽ đau lòng lắm.''
Cô đẩy anh ra và hôn lên môi của anh, bị nụ hôn chớp nhoáng của cô mà đầu óc lơ lửng anh vẫn chưa kịp phản ứng thì cô đã thu lại nụ hôn. Anh hụt hẫn, luyến tiếc nên kéo cô lại hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô một lần nữa. Nụ hôn triền miên và say đắm, đan xen hạnh phúc của anh và cô. Nụ hôn đang tới cao trào thì bỗng hai đứa bé dưới nôi oà khóc lên, chắc chúng biết ba mẹ đang làm chuyện xấu nên cố tình kháng nghị.
Dạ Minh Nam luyến tiếc buông môi của Lam Thảo ra rồi quay sang chiếc nôi của hai đứa bé, bây giờ bọn chúng lại không khóc nữa mà đang mở mắt nhìn anh.
''Các