Uyển Tình giống như vải rách nghiêng ngả trên sô pha, hắn đi ra sau, dịu
dàng sửa sang lại cho cô, sau đó ôm cô đi rửa, mặc quần áo, bôi thuốc
cho cô.
Bôi thuốc xong, hắn nằm ở trên người cô, nhẹ nhàng nói: "Anh đi rồi."
"Ừ. . . . . ." Cô chính là kĩ nữ, bị hắn dùng xong bỏ đi.
"Trước khi khai giảng, anh cũng không đến đây. Ngày trở về trường học đó, em
về biệt thự trước một chuyến, anh phái xe tới đón em."
"Không được. . . . . ." Uyển Tình suy yếu nói. Không được. . . . . . Sẽ bị người thấy .
Mục Thiên Dương khổ sở tạm dừng một chút: "Được. . . . . ." Cô không muốn, quên đi.
Hắn hít sâu một hơi: "Anh biết em không thích. . . . . . Anh không bức em." Nhẹ nhàng hôn cô một chút, "Nhưng em cũng không thể quá phận. Anh đồng ý cho em trọ ở trường, buổi tối thứ Bảy cùng Chủ nhật buổi chiều không có khóa, anh sẽ phái xe đi đón em, thời điểm kia chúng ta gặp lại, thời
gian khác tha cho em. . . . . . Về phần thời gian nghỉ hàng tháng, tự em về nhà, anh không giữ em như thế nào."
"Tốt." Uyển Tình nghe
xong lời này, kích động cả người run run, một phen ôm chặt hắn, "Cám ơn
anh. . . . . . Cám ơn. . . . . . Tôi sẽ nghe lời anh nói cả đời. . . . . ."
Mục Thiên Dương hung hăng bế cô một chút, cả đời. . . . . .
Có cả đời cũng tốt. . . . . . Cho dù cô vĩnh viễn không thương hắn. . . . . .
"Tốt lắm." Hắn buông ra cô, quấn một tấm thảm mỏng cho cô,
"Còn sớm, anh để lại đồng hồ báo thức bảy giờ cho em. Vạn nhất ngủ nữa,
khi đó dậy cũng kịp thu thập chính mình, sẽ không cho mẹ em hoài nghi ."
"Ừ. . . . . ."
Hắn nhìn cô, đột nhiên kéo căng khóe miệng nở một nụ cười: "Hôn anh một
cái." Cầu cô một cái hôn ôn nhu, cầu xin hèn mọn như vậy, cô có biết
không?
Uyển Tình nghe xong, nâng cánh tay lên ôm lấy cổ của hắn, đến gần môi hắn in dấu hôn xuống.
Mục Thiên Dương cánh môi run rẩy, không có hôn lại cô, chờ cô thối lui, liền đứng dậy ly khai phòng.
~~~~~~~~~~~
Trước khi Uyển Tình khai giảng, Từ Khả Vi nghỉ hai ngày, hai mẹ con cùng đi
mua đồ ăn, đều muốn bồi bổ cơ thể cho đối phương, chỉ sợ ở tình huống
mình không phát hiện, đối phương không ăn tốt.
Thời gian trước Từ Khả Vi làm việc, vẫn đi sớm về trễ, cũng không quan tâm nhiều tới Uyển
Tình, hiện tại yên tĩnh vừa thấy, nhịn không được nghi hoặc: "Uyển Tình, con có vẻ không giống với lúc trước."
"Làm sao không giống với?" Uyển Tình buồn cười hỏi.
Từ Khả Vi mặt mang nghi hoặc, tỉ mỉ đánh giá cô. Uyển Tình bị cô xem trong lòng phát hoảng, chẳng lẽ đã bị nhìn ra?
"Con có vẻ đẹp hơn." Từ Khả Vi nói, cũng không biết là cao hứng hay là lo lắng.
Uyển Tình lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bật cười: "Mẹ mỗi ngày xem hoa,
cũng xem con là hoa à? Nào có người khen con gái mình xinh đẹp?"
Từ Khả Vi nhìn cô, mày hơi hơi nhăn lại, tổng cảm thấy có điểm tâm thần
không yên. Uyển Tình thật sự thay đổi. Bà nhớ rõ, ngày bà nằm ở trên
giường bệnh này, Uyển Tình khí chất là thực ngây ngô. Nhưng nửa năm gần
đây, cô giống như ở chậm rãi thay đổi. . . . . . Trở nên. . . . . . Có
một tia mùi vị nữ nhân. . . . . .
Đúng! Chính là mùi vị nữ nhân!
Xem cô hiện tại, ở trong phòng khách qua lại đi lại, eo nhỏ uyển chuyển, bất tri bất giác bày ra ra một cỗ mị thái thành thục phong tình, tựa
như tiểu nữ nhân ở nhà.
Chẳng lẽ, Uyển Tình vụng trộm bà yêu
đương? Không giống. Hơn nữa bà luôn mãi dặn qua, Uyển Tình khẳng định sẽ không không tuân theo bà.
Kia khẳng định là vì trưởng thành.
Uyển Tình sang năm liền mười tám tuổi , tục ngữ nói con gái mười tám bẻ
gảy sừng trâu*, nếu thay đổi cũng thực bình thường. Nói lại, bà bệnh mấy năm nay, Uyển Tình chuyện gì đều phải quan tâm, đã sớm là tiểu bà chủ
một cái gia đình, tự nhiên là so với đứa nhỏ nhà khác thành thục hơn.
*ở đây là một câu tục ngữ
Trung Quốc: “nữ đại thập bát biến” ý đại khái là con gái khi lên mười tám sẽ thay đổi to lớn mình tìm trong các câu tục
ngữ Việt Nam không thấy câu nào cùng nghĩa bạn nào biết góp ý cho mình
nha
"Này nọ thu thập tốt rồi sao?" Từ Khả Vi hỏi.
"Tốt lắm."
"Có đồ ăn vặt linh tinh gì muốn ăn không, mua cho con một chút."
"Không cần, con không thích ăn đồ ăn vặt."
"Kia. . . . . . Sinh hoạt phí muốn bao nhiêu? Ban đầu nhiều như vậy đủ sao?"
Uyển Tình nhìn cô: "Cái kia đều đóng rồi! Lúc trước không muốn mẹ biết, mới cứ theo lẽ thường lấy, về sau không cần cho."
Từ Khả Vi thở ra, thật đúng là sợ trường học quý tộc chi tiêu nhiều, vậy sẽ phải lấy tiền gởi ngân hàng .
Hiện tại trong ngân hàng còn lại không đến hai vạn, bà định dùng tiền lương
bổ túc hai vạn kia, tiền Uyển Tình học đại học tuyệt đối không thể động. Chờ Uyển Tình học đại học, trừ bỏ hai vạn kia còn có tiền đương nhiên
tốt, nếu không có, hay dùng hai vạn kia. Khấu trừ học phí cùng sinh hoạt phí, còn lại cho cô thêm vài món quần áo, lại mua máy tính, còn kém
không nhiều lắm.
Vài năm này Uyển Tình không có quần áo thêm,
hiện tại có vài món ba cô mua, có thể ở quý tộc trong học viện mặc. Chờ
vào đại học, quần áo của cô đã cũ , đương nhiên muốn đổi mới. Về phần
máy tính, phỏng chừng hiện tại ai đều có, cô cũng có thể có, có ích với
việc học.
Từ Khả Vi lên kế hoạch, trong lòng tổng cảm thấy Uyển Tình rất thua thiệt. Đều là bà vô dụng, hại đứa nhỏ cùng bà chịu khổ.
"Mẹ, con không ở đây, người cũng đừng luôn ở cửa hàng bán hoa, ngẫu nhiên
trở lại nghỉ ngơi, miễn cho kẻ trộm đến đây, trong nhà bị chuyển đi
không cũng không biết ——"
"Con đứa nhỏ này!" Từ Khả Vi gõ đầu cô
một cái, "Mẹ còn không biết? Con chỉ để ý học tập là được, đừng lo lắng
chuyện trong nhà nữa. Một người, nào có nhiều đầu óc như vậy?"
"Được rồi được rồi, sợ con lấy mất quyền đương gia của mẹ à!" Uyển Tình cười
nói, "Mẹ làm việc đừng quá vất vả, nếu để con biết thân thể mẹ có
chuyện, mẹ cũng đừng muốn đi. Con tạm nghỉ học đi làm, con nuôi mẹ!"
"Ừ." Từ Khả Vi vừa bực mình vừa buồn cười, trìu mến vuốt đầu cô, "Con ở
trường học cẩn thận chút. Trường học như vậy, phỏng chừng người không dễ ở chung. Nếu con bị ủy khuất, liền nói cho mẹ. Chúng ta chỉ là sau lưng không có chỗ dựa mà thôi, không thể so kém bọn họ."
"Yên tâm tốt lắm. Những người đó chính mình muốn đấu đến đấu đi, không đếm xỉa tới con."
"Được con nói con thi thứ nhất. . . . . ."
"Con lần thứ hai thi liền đứng thứ ba." Uyển Tình cười nói, "Con về sau đều
che giấu thực lực, chờ cuối cùng một lần lại Nhất Phi Trùng Thiên!"
"Con nha đầu này!" Từ Khả Vi nghe xong, ít nhiều thả lỏng một ít. Uyển Tình
không phải đứa nhỏ ngốc, chính là có đôi khi không muốn bà lo lắng, bị
ủy khuất cũng không nói. . . . . . Ai!
Ngày hôm sau, Uyển Tình
trở lại trường học. Khó được thời tiết mát mẻ, ăn cơm trưa xong, Từ Khả
Vi liền thúc giục Uyển Tình đi mau, sợ trong chốc lát thái dương lên,
trong xe giao thông công cộng nóng nực chen chúc.
"Muốn mẹ đưa con đi hay không?"
"Đừng!" Uyển Tình ngăn cản, "Hôm nay rất nhiều người trở lại trường học, rất
đông. Lại nói, vạn nhất thời điểm con đi không có nắng, mẹ làm sao trở
về bây giờ? Ngày mai mẹ không phải muốn chuyển đến chổ bà chủ, ở nhà thu thập gì đó của mình đi!"
Từ Khả Vi nghĩ đến muốn một tháng không thấy được cô, rốt cuộc không tha, liền đưa cô đến trạm xe buýt. Sau khi cô lên xe, bên cạnh có người hỏi Từ Khả Vi: "Con gái bà rất được nga,
học ở đâu?"
Từ Khả Vi sửng sốt một chút, nói trường học phía trước.