"Đi theo tôi." Mục Thiên Dương bước đi về phía trước, ánh mắt bễ nghễ, giống môt vương giả.
Đi vào một phòng nghỉ trống, Mục Thiên Dương ngồi xuống ghế sô pha, hơi không kiên nhẫn hỏi: "Nói đi, chuyện gì."
Đinh Chí Cương hoàn toàn bị khí thế tự nhiên của hắn dọa, khiếp sợ hỏi: "Mục tổng, Uyển Tình thế nào?"
Mục Thiên Dương trừng mắt sắt bén: "Cô ấy cũng là người ông có thể hỏi? !"
"Tôi. . . . . ." Đinh Chí Cương co rúm lại một chút, "Tôi chỉ là muốn, cậu đã đính hôn với Thải Nghiên, tự nhiên cũng không cần Uyển Tình. Một khi đã như vậy, sao không. . . . . ."
"Ai nói tôi không cần cô? Cô ấy cũng so được với người khác sao?"
"Chuyện này . . . . ." Đinh Chí Cương không xác định nhìn hắn, hắn rốt cuộc là có ý tứ gì.
"Uyển Tình đều có Uyển Tình tốt." Mục Thiên Dương nói, "Ông nhất định không
biết cô ấy có bao nhiêu nhẫn nhục chịu đựng, làm cô ấy như thế nào, cô
ấy cũng không phản kháng. Loại nữ nhân này, có thể thỏa mãn hết thảy ảo
tưởng của nam nhân, thật sự là cầu đều cầu không được."
"Mục tổng!" Đinh Chí Cương bùm một tiếng quỳ xuống, hối hận lẫn lộn nói, "Cậu thả Uyển Tình đi!"
"Thả cô ấy?" Mục Thiên Dương cười lạnh một tiếng, "Đừng nói như cô ấy phải
chịu khổ vậy! Lúc trước là ai không để ý huyết nhục thân tình bán cô ấy
đi, là ai muốn sống giàu sang mà dâng tặng cô ấy?"
"Mục tổng. . . . . ." Hai tay Đinh Chí Cương nắm chặt thành quyền, níu quần trên đầu gối, "Cô ấy vẫn là một đứa nhỏ. . . . . ."
"Đừng hỏi tôi lòng cảm thông." Mục Thiên Dương đứng lên, "Ông mới là người sinh cô!"
Hắn đi đến bên người Đinh Chí Cương, cúi đầu nói: "Tôi nếu có con gái, ai
dám động cô một cọng tóc gáy, tôi sẽ muốn cả nhà hắn chôn cùng! Thật
không biết, Uyển Tình là như thế nào gặp phải một người cha như vậy, nói ông táng tận lương tâm cũng không đủ."
Mục Thiên Dương trở lại
yến hội, phát hiện tân khách đều đi không sai biệt lắm. Đột nhiên rất
muốn thấy cô, hắn bất chấp nhiều như vậy, bước nhanh ra ngoài.
A Thành lái xe lại đây chở hắn, hắn đoạt lấy chìa khóa xe một phen, lên xe mình mở ra đi.
Một giờ sau, ô tô chậm rãi đứng cửa trường học. Nhìn cửa trường học đóng
chặt, Mục Thiên Dương tựa đầu gối lên tay lái. Không biết qua bao lâu,
thẳng đến một tiếng linh vang, hắn ngẩng đầu, thấy bên trong lầu vừa rồi im lặng dạy học đột nhiên bóng người di động. Mở di động vừa thấy, lúc
này, là tự học tối đã xong.
Hắn gọi nhanh đến điện thoại Thiên Tuyết: "Vị trí lần trước em trèo tường ở đâu?"
"Gì?" Thiên Tuyết hoảng sợ.
"Mang theo Uyển Tình đi qua, anh ở đó chờ cô!"
"A? !" Thiên Tuyết cảm thấy hắn điên rồi, "Anh có biết anh đang nói gì không?"
"Em còn không có trả lời anh."
Thiên Tuyết sửng sốt một chút: "Anh đây là tưởng niệm như nước sao?"
"Ở, đâu, trong, kia?"
"Anh không phải không cho em trèo tường à!"
". . . . . ."
"Tốt thôi tốt thôi. . . . . . Anh có chia phương hướng yên tĩnh không? Ở phía bắc, bất quá tia hồng ngoại đã được sửa chữa!"
Mục Thiên Dương trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Quên đi."
"Đúng đấy! Đúng đấy!" Thiên Tuyết nói, "Ngày mai sẽ nghĩ, làm gì nóng lòng nhất thời!"
Mục Thiên Dương nghe được nghỉ, nhịn không được thở dài: "Cô ấy nghỉ cũng sẽ không đến chỗ anh . . . . ."
"Anh đây là ghen sao?"
Mục Thiên Dương răng rắc một tiếng tắt điện thoại.
Thiên Tuyết nhún nhún vai, thấy trong phòng chỉ còn lại có mình và Uyển Tình. Vừa mới chính là bởi vì mọi người đi được không sai biệt lắm, cô mới
lưu lại nghe điện thoại , không nghĩ tới Uyển Tình còn chờ cô. Cô lập
tức nói với Uyển Tình: "Nhanh gọi điện thoại cho anh mình!"
"Tại sao?" Uyển Tình đứng lên, cầm bài thi đi ra ngoài, về phòng ngủ còn có thể tiếp tục làm.
"Anh mình hiện tại chắc hẳn là ở bên ngoài." Thiên Tuyết rướn cổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Anh ấy muốn thấy cậu nha!"
Uyển Tình sửng sốt, nói: "Cậu suy nghĩ nhiều."
Thiên Tuyết nói: "Cô bảo mình mang
cậu đi trèo tường, không biết gấp bao nhiêu!"
Uyển Tình nắm chặt bài thi trong tay. Trèo tường? Trèo tường đi ra ngoài còn có thể làm gì, chỉ sợ lại là một lần xe chấn động thôi! Hắn rốt cuộc là có bao nhiêu đói khát? Chẳng lẽ nữ nhân khác thỏa mãn hắn không được
sao?
Đi ra lầu dạy học, điện thoại đột nhiên vang lên. Uyển Tình
vừa lôi ra đã thấy, là Mục Thiên Dương. Thiên Tuyết đến gần lại đây,
nghi hoặc hỏi: "Dương Dương là ai?"
Uyển Tình cả kinh, trừng mắt nhìn cô.
"Sẽ không là. . . . . ." Thiên Tuyết thổi phù một tiếng, "Phốc ha ha ha ha
ha. . . . . . Cậu cậu cậu. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Cười chết
mình! Cậu nhận. . . . . . Cậu nhanh nhận. . . . . . Mình thông khí cho
cậu. . . . . ."
Thiên Tuyết cười đến không thể thở được, chạy đến tiệm bán báo một bên, ôm cây cột lạnh lẽo cười đến ngã trái ngã phải.
Uyển Tình bất đắc dĩ nhận điện thoại: “Alô. . . . . ."
"Ngày mai nghỉ?"
"Ừ."
"Ngày kia về trường học?"
"Ừ."
"Sớm về một chút, đi trước tới chỗ anh một chuyến được không?" Mục Thiên Dương thấp giọng hỏi.
"Đi."
"Ngoan. . . . . ." Đầu Mục Thiên Dương ngăn trên tay lái, lông mi run run, "Uyển Tình. . . . . ."
"Hử?"
"Lâu như vậy không thấy anh, có nhớ anh không?"
"Nhớ."
"A. . . . . ." Hắn biết cô lừa hắn. Cô đã bị hắn làm cho, sẽ không nói đáp án cự tuyệt và phủ nhận.
Hắn đột nhiên không nói lời nào, Uyển Tình cũng không biết nói cái gì. Nhưng hắn không tắt, cô cũng không dám tắt.
"Ha ha ha ha. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Phốc. . . . . . Ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết đã cười đến đau sốc hông .
"Đó là âm thanh gì?" Mục Thiên Dương kinh sợ hỏi.
"Ách ——" Uyển Tình liếc nhìn Thiên Tuyết một cái, không được tự nhiên nói, "Là. . . . . . Thiên Tuyết đang cười."
"Sao cười thành như vậy?"
"Không biết cậu ấy." Uyển Tình mồ hôi lạnh ứa ra. Trăm ngàn đừng bị hắn biết, nếu không. . . . . . Trời! Không dám nghĩ!
"Tốt lắm, đi ngủ sớm một chút đi." Mục Thiên Dương nói, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Hắn rốt cục tắt điện thoại, cô cũng liền tắt điện thoại.
Kéo Thiên Tuyết cười điên rồi về phòng ngủ, Thiên Tuyết vừa đi vừa cười,
vài lần thiếu chút nữa lăn từ thang lầu trên xuống. Rốt cục đi đến tầng
lầu của các cô, Thiên Tuyết hỏi: "Mình trong di động cậu tên là gì?"
Uyển Tình bất đắc dĩ trả lời: "Tiểu Tuyết." Thực bình thường, yên tâm đi.
"Hừ! Rất không vui!"
". . . . . ." Khẩu khí thất vọng vậy là sao? !
Ba ngày sau, Uyển Tình trở lại biệt thự, lập tức bị Mục Thiên Dương kéo vào phòng, ở trên cổ cô trồng một vòng dâu tây.
"Đã nói không lưu dấu!" Uyển Tình kêu lên.
"Đó là mùa hè!" Mục Thiên Dương vội vàng tiến vào cô, "Hiện tại là mùa
đông, mặc áo lông hoàn toàn che được." Hắn vừa vận động vừa nói, "Mùa hè anh theo em, mùa đông em theo anh đi, anh thích in dấu xuống trên người em dấu hiệu của anh."
Tính đứng lên, đã hơn một tháng không chạm qua cô. Từ khi thấy cô, đến học kì trước còn được, học kỳ này hắn cơ hồ đều ăn chay! Mỗi lần cuối tuần về điểm thời gian này, còn chưa đủ nhét
kẻ răng! Cái này quả thực là. . . . . . Nghẹn chết người!