"Nhanh lên! Dám thả bồ câu với em, để cho em cả một bàn đồ ăn không có tiền trả anh nhất định phải chết!"
Ô ô ~ Mục Thiên Thành ủy khuất, em họ em không thục nữ như vậy là gả không được đâu!
Thiên Tuyết mang Uyển Tình tìm một quán nhậu nhỏ coi như sa hoa, đồ ăn còn
chưa xong, Mục Thiên Thành đã điện thoại tới rồi. Nói đi nói lại không
tìm được đường, Thiên Tuyết đành phải đưa thực đơn cho Uyển Tình: "Mình
đi đón anh ấy, cho cậu vào trước!"
Uyển Tình nghĩ thầm, cậu không thả bồ câu với tớ, để cho tớ cả một bàn đồ ăn không có tiền trả thì tốt rồi. . . . . .
Quán nhậu nhỏ ở lầu hai, Thiên Tuyết vừa chạy xuống dưới lầu, liền nhìn thấy xe Mục Thiên Thành. Ngoài ý muốn là, Văn Sâm và hắn cùng đến.
Văn Sâm phụng phịu, Thiên Tuyết cảm thấy trên người hắn oán khí tận trời,
lặng lẽ hỏi Mục Thiên Thành: "Anh họ, anh ấy và anh sao ở chung với
nhau?"
Mục Thiên Thành thở dài: "Anh khổ a!"
Văn Sâm lạnh buốt liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Thiên Tuyết như hơi tỉnh ngộ gật đầu, xem ra thu phục em gái Văn Sâm dễ dàng, còn muốn thu phục Văn Sâm thì quá khó khăn! Cô cổ vũ vỗ vỗ bờ vai Mục
Thiên Thành: "Anh họ, cố lên!"
Mục Thiên Thành nặng nề gật đầu một cái: "Đi! Đi lên!"
Ba người đi vào phòng bao, Mục Thiên Thành nhìn thấy Uyển Tình, sợ tới mức lui một bước. Hắn hoảng sợ nhìn Thiên Tuyết: "Em muốn dẫn chị dâu nhỏ
đi ktv suốt đêm? !" Anh họ sẽ giết hắn! Nhất định hắn sẽ giết!
"An tâm ~" Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, "Chúng em đã quyết định không đi suốt đêm!"
Mục Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm.
"Sửa thành đi bar!" Thiên Tuyết nói xong một nửa.
"A ————" Mục Thiên Thành giống như giết heo tru lên, "Văn Sâm Văn Sâm mau đánh tôi, anh nhất định là nghe nhầm!"
Văn Sâm xoay người còn muốn chạy, hắn một tay bắt lấy người: "Nếu đến đây, thuận tiện lưu lại ăn cơm đi!"
Thiên Tuyết đột nhiên cả kinh: "Văn Sâm! Chuyện em dẫn Uyển Tình đến bar, anh dù sao cũng không được nói cho anh em biết đấy!"
Mục Thiên Thành vẫy vẫy tay: "Yên tâm đi, anh sẽ không cho cậu ấy nói ."
"Anh ấy sẽ nghe lời anh sao?" Thiên Tuyết hoài nghi. Anh muốn theo đuổi em
gái người ta, khẳng định chắc chỉ có anh nghe người ta!
"Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay!" Mục Thiên Thành định liệu trước nói.
Một khi đã như vậy, Thiên Tuyết sẽ không lo lắng, dù sao cùng nhau hành
động, ba người đều có phần, nghĩ đến Văn Sâm cũng không ngốc đi tự thú
như vậy.
Uyển Tình buồn bực, các người coi tôi không tồn tại sao?
Cơm nước xong, đi khỏi quán nhậu, Mục Thiên Thành đi lái xe, Thiên Tuyết
nhìn đến một chiếc Volkswagen màu xám bạc chạy lại đây, kỳ quái hỏi:
"Anh họ, anh mua?"
"Của cậu ấy." Mục Thiên Thành chỉ chỉ Văn Sâm.
"Hả ~" là nói anh họ không có khả năng mở ra loại xe này. Theo cá tính anh
họ, hoặc là việt dã hạng nặng, hoặc là xe mô tô. Lại phải cụ thể, lấy
loại ánh mắt thấy qua sung ống đạn dược này của anh họ, cũng sẽ không
chọn loại xe mấy chục vạn này, khẳng định linh kiện gì đều phải tốt
nhất!
Sau khi mấy người lên xe, Mục Thiên Thành hỏi: "Đi đâu?"
"Xem phim." Thiên Tuyết cúi đầu lục túi, "Em mua bốn tấm vé xem phim, vốn là chuẩn bị cho anh em, nhưng em nghĩ anh ấy sẽ không đến, tính không giữ
nó lại. Hiện tại anh Văn đến đây, vừa vặn!"
Về chỗ ngồi——
Theo ý tứ của Mục Thiên Thành, hai nam nhân ngồi hai bên, hai nữ sinh ngồi
giữa, dễ dàng bảo hộ. Hắn cùng Thiên Tuyết là anh em họ, có vẻ thân, cho nên ngồi cạnh nhau, vậy Văn Sâm chỉ có thể ngồi bên cạnh Uyển Tình. Văn Sâm mặc kệ, hắn còn không muốn chết, tuyệt đối không thể ngồi vị trí
thuộc về tổng giám đốc!
Đổi một chút, Thiên Tuyết và Văn Sâm lại
không quen, không tập quen! Hơn nữa, Mục Thiên Thành cũng không muốn
chết, không dám ngồi vị trí anh họ hắn . . . . . .
Cuối cùng, số ghế thành Văn Sâm - Mục Thiên Thành - Thiên Tuyết - Uyển Tình. . . . . .
Thiên Tuyết ôm bỏng ngô, cúi đầu ăn cùng Uyển Tình. Mục Thiên Thành ôm bỏng
ngô, muốn Văn Sâm ăn. Hôm nay là ngày lễ đặc thù, hơi liếc nhìn lại, một đôi ôm nhau, một đôi kéo kéo. . . . . .
Xem phim xong, Thiên
Tuyết và Uyển Tình rõ ràng phát hiện, mặt Văn Sâm càng đen hơn trước,
Mục Thiên Thành giống như bị đả kích, vẫn than thở.
Thiên Tuyết lại đập vai hắn: "Anh họ, không nên buông tha!"
Mục
Thiên Thành nắm tay: "Yên tâm! Ưu điểm lớn nhất của anh họ em chính là
không từ bỏ, không buông tay!" Nói xong liếc nhìn Văn Sâm một cái, nắm
tay càng thêm chặt.
"Vậy chúng ta hiện tại đến quán bar đi!" Thiên Tuyết nói.
Mục Thiên Thành hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ. Hắn nhìn thoáng qua
Uyển Tình, rơi lệ đầy mặt: "Không cần đi? Anh còn không muốn chết. . . . . ."
"Nhưng là Uyển Tình nói cô rất muốn nhìn nhìn quán bar lớn lên trông thế nào!"
Cô nói lúc nào? Mắt Uyển Tình trừng lớn: "Tớ ——"
"Thật sự?" Mục Thiên Thành kích động đánh gãy lời của cô, "Chúng ta đây đi cái này!"
Đi vào quán bar, Thiên Tuyết lập tức hưng phấn như được đánh máu gà*!
* bên TQ khi nói người nào đó như được đánh máu gà, chủ yếu là để châm
chọc người này đối với riêng một người hoặc một sự vật đột nhiên biểu
hiện một loại hành vi cảm xúc phấn khởi, cũng có hàm ý trêu chọc.
Ngao ~~~~~ thật nhiều trai đẹp a! ! ! ! !
Nhìn này! Tây trang giày da, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, ngũ quan như điêu khắc rõ ràng, quả thực còn có khuôn phép hơn so với anh cô a!
Nhìn này! Làn da trắng nõn, tóc mềm mại, vừa thấy cũng biết rất ôn nhu!
Nhìn này! Cặp mắt kính đen, áo lông màu cà phê, rất có phong độ của người trí thức!
Nhìn này! Tóc vàng mắt xanh, cư nhiên là trai đẹp dị quốc sao!
"Anh ~~~~" Thiên Tuyết âm thanh kích động có run run, "Quán bar thật tốt a
~~~ em nghĩ anh họ với anh em nhìn đã đẹp, ô ô. . . . . ." Thật kích
động, cô muốn khóc!
"Bình tĩnh một chút!" Mục Thiên Thành nói, "Không cần mất mặt!"
"Dạ!" Thiên Tuyết khịt khịt mũi, chạy đến cạnh quầy bar ngồi.
Người pha rượu nghi hoặc nhìn cô một cái, hỏi: "Cô muốn uống cái gì?"
"Tôi có thể uống cái gì?" Thiên Tuyết nhìn trông mong nhìn hắn, nghĩ mình
không thể uống rượu , đành phải quay đầu hỏi Mục Thiên Thành, "Em có thể uống cái gì?"
"Nước có ga." Mục Thiên Thành nói.
Thiên Tuyết suy sụp khóe miệng trề xuống.
Một lát sau, bốn người đều ở cạnh quầy bar ngồi xuống, lần này là nữ ngồi
bên trong, nam nhân ở hai bên. Dù sao chỗ quán bar, nữ nhân cần được bảo hộ!
Thiên Tuyết ôm nước có ga, khẩn cấp nhìn trai đẹp bốn phía.
Trời ạ, nơi này quả thực là hang sói oa a! Ngao ngao ~ cô tốt hưng phấn!
Uyển Tình có chút sợ hãi, hơi dựa sát vào cô, một chút cũng không dám liếc loạn chung quanh.
Thiên Tuyết hết nhìn đông tới nhìn tây trong chốc lát, chỉ thấy có trai đẹp
bưng rượu lại đây. Cô kích động có tim đập bang bang, ngao, đến gần!
Truyện trên sách viết rốt cục muốn phát sinh trên người mình! Là nam
nhân có phong độ của người trí thức kia nha, tuy rằng thoạt nhìn có hơi
chất phác, nhưng khẳng định rất ôn nhu rất hướng nội, cô có thể nhận!
Ách. . . . . .
Người thư sinh vì sao đi đến anh họ cô? Chẳng lẽ là ngượng ngùng?
"Bạn cậu?" Người thư sinh hỏi Mục Thiên Thành.
"Em gái." Mục Thiên Thành nói, "Tò mò."
"Tôi gọi là Jones."
Mục Thiên Thành chỉ vào Văn Sâm: "Hắn gọi Văn Sâm."
Văn Sâm lạnh lùng liếc hắn một cái, cúi đầu chơi ipad, không nói chuyện.
Jones thất vọng bĩu môi, xoay người tránh ra.
"Ai ~" Thiên Tuyết càng thất vọng, "Sao đi rồi?"
Bất quá của cô thất vọng chỉ có năm giây nho nhỏ, có môt nam nhân tà mị cuồng nhiệt đã đi tới!