Hắn dẫn dắt môi cô,
làm cô đáp lại mình. Cô dò xét thăm dò lưỡi, cơ hồ khiến cô điên cuồng.
Cô biết, hắn không thích cô bị động. Cô phải giống như bộ dáng muốn độc
chiếm, ngoan ngoãn lấy lòng hắn, hắn sẽ thưởng cho cô. Đồng ý cô nhiều
nhất cũng chỉ có thể làm được như vậy, cái khác cô làm không được.
Đột nhiên, cô dùng sức muốn đẩy hắn ra. Mục Thiên Dương có chút không vui, ôm cô không buông, cắn trên lỗ tai cô một ngụm.
"Cửa không đóng. . . . . ." Uyển Tình thấp giọng nói, mặt chôn trong ngực hắn, sợ bị người đi ngang qua thấy.
Mục Thiên Dương ngẩng đầu, thấy chỗ tay lái phụ, cửa nửa mở, Thiên Tuyết
con bé kia đi xem tuyết, ở trên quảng trường hết la rồi nhảy, hấp dẫn
không ít ánh mắt người.
Sắc mặt hắn sắt lạnh, nói với A Thành:
"Xuống xe! Coi chừng em ấy, đừng cho người ta quá chú ý." Thiên Tuyết
con bé kia sức sống bắn ra bốn phía, tốt đẹp quá đáng, đại đa số nam
nhân thấy đều đã không rời mắt được. Tại đây nơi nhân vật nổi tiếng hội
tụ, cũng đừng cho người coi em ấy cô như con mồi.
"Anh đi mở
đường trước, các em chờ Thiên Thành và Văn Sâm lại đây." Mục Thiên Dương còn nói, "Nếu trước mười hai giờ anh cũng chưa về, trước cho bọn họ
thay tôi."
Công sự Văn Sâm biết, về phần bài bạc. . . . . . Thiên Thành các kiểu kỹ năng đều tinh thông, khẳng định lợi hại hơn hắn, nếu
có thể cùng lão tổng Bất Dạ Thành nhất quyết cao thấp, cũng không hẳn là không thể.
Sau khi A Thành xuống xe, Mục Thiên Dương đến chỗ tay lái, một bên lái xe một bên gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành: "Em và
Văn Sâm lập tức đến Bất Dạ Thành!"
"Ngao ——" Mục Thiên Thành kêu thảm thiết một tiếng, "Ban đêm hương diễm của em!"
"Về sau anh nói địa điểm hắn đi công tác cho em. Hoặc là em muốn hắn khi nào thì đi chỗ nào công tác, liền nói cho anh biết."
"À. . . . . . Tốt." Nước ngoài nhiều khách sạn như vậy, hắn đã sớm muốn
thử. Mục Thiên Thành liếc Văn Sâm bên cạnh, cười đến người rợn cả tóc
gáy, "Chúng ta lập tức đến."
"Chờ một chút, trước tìm địa phương đổi xe với em!"
Vài phút sau, hai chiếc xe chạy đến một ngõ nhỏ hẻo lánh, bốn người xuống
xe, Mục Thiên Dương kêu Uyển Tình lên xe Văn Sâm trước, sau đó cùng Mục
Thiên Thành trao đổi chìa khóa: "Anh mang cô ấy đi dạo, ngươi và Văn Sâm đi Bất Dạ Thành, không nên là người thứ nhất thua sạch là tốt rồi.
Thiên Tuyết ở đó, em trông chừng tốt em ấy, đừng cho người ta quá chú ý
em ấy."
"Yên tâm đi." Mục Thiên Thành ái muội cười, "Cùng chị dâu nhỏ chậm rãi chơi ha! Anh không nên chơi đến quên ngày mai là ngày gì."
"Nhiều chuyện." Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày, xoay người lên xe.
Mục Thiên Thành và Văn Sâm một tả một hữu vào Cayenne, Văn Sâm thấy gối ôm
cáo đỏ trên ghế lái phụ, hơi hơi dừng lại một lát, cầm lên ném ra đằng
sau.
Mục Thiên Thành thấy cáo đỏ, sói xám lớn, Nón Noel, còn có
quả táo đều ở đó, xụ mặt xuống: "Các em ấy có phải không thích quà anh
đưa hay không?"
Văn Sâm khóe miệng lộ ra nụ cười lần đầu không dễ phát hiện, vô tình nói;"Xấu!"
"Đến em cũng ngại. . . . . ." Mục Thiên Thành lái xe chậm rãi đi trước, oán
hận cắn răng, "Anh muốn phá hư xe của hắn! Đâm hư xe của hắn!"
Bất quá lời này nói cũng đã nói thôi. Xe này tuy rằng không phải của hắn,
nhưng động cơ là hắn hỗ trợ cải tạo, đâm hỏng rồi hắn luyến tiếc.
Đến xã hội không đêm, hai người xuống xe, lập tức có người chào đón: "Mục
tổng, Mục tổng. . . . . . Ơ?" Vừa mới nhìn thấy xe Mục tổng hơi dừng,
đột nhiên lại đi rồi, còn tưởng rằng hắn không tham gia ván bài đêm nay
rồi, sao dạo qua một vòng trở về biến dạng? Phẫu thuật thẫm mỹ không có
nhanh như vậy mà?
Mục Thiên Thành tuy rằng mặc quần áo thoải mái, nhưng người hắn muốn cao hơn Mục Thiên Dương nữa cái đầu, lại trải qua
qua mưa bom bão đạn, hai tay đút vào túi quần, đầu hơi hơi giương lên,
khí thế hoàn toàn tự nhiên, nhưng lại còn khiếp người hơn Mục Thiên
Dương vài phần.
"Tôi là em họ Mục tổng, Mục Thiên Thành."
"Ha ha. . . . . . Hoan nghênh! Hoan nghênh! Tôi là phó tổng của xã hội
không đêm ở thành phố A, tôi tên là Trương Đào." Trương Đào lấy ra danh
thiếp,
thuận tiện để Văn Sâm ở đằng sau lộ ra.
Văn Sâm tiếp nhận, lấy ra danh thiếp của mình đưa qua: "Tôi là trợ lý Mục tổng."
"Ha ha ha ——" Trương Đào bừng tỉnh đại ngộ âm thanh tăng cao. Ai biết đều
nói thủ hạ Mục tổng có một đám chiến tướng, tục xưng "Đoàn cố vấn", trợ
giúp Mục tổng giết địch ở thương trường, bách chiến bách thắng, đánh đều bị khắc. Mà Văn Sâm này, là thống lĩnh đoàn cố vấn, năng lực này cơ hồ
tương xứng với Mục tổng.
Trương Đào vừa mới còn có vẻ chú trọng
Mục Thiên Thành, giờ phút này quyết đoán xem Văn Sâm thành nhân vật chủ
yếu. em họ Mục tổng không nghe qua như thế nào, hẳn là đến đại biểu thân phận, trợ lý này mới là người nắm thực quyền đây. . . . . .
Trương Đào dẫn hai người đi vào, vừa đi vừa hỏi: "Vừa mới giống như thấy Mục tổng đến đây, như thế nào không thấy?"
"Phỏng chừng đi bồi vị hôn thê hắn đấy!" Mục Thiên Thành cười, "Ông có biết, ngày mai hắn đính hôn."
Trương Đào nghi hoặc: "Trước đó Đinh tiểu thư và bạn cô đến phòng bao trên lầu mà!"
"Hả ~ phải không?" Cũng thật khéo.
"Đúng vậy, các cô hẳn là đã tới đêm giáng sinh đi." Xã hội không đêm đến
thành phố A gần một năm, Đinh tiểu thư kia nhưng là khách quen của nơi
này, thường xuyên cùng một ít thiên kim tiểu thư đến đây, bộ dáng thoạt
nhìn thực đáng yêu. Trương Đào sợ mình nói lời không nên nói, bổ sung
nói, "Hôm nay qua đêm giáng sinh, thật nhiều người đến, phòng karaoke
đều đặt kín. Đinh tiểu thư tới có vẻ sớm, tính đứng lên hẳn là đã đi
rồi."
"Ừ." Mục Thiên Thành đi một đường, một đường hết nhìn đông
tới nhìn tây tìm Thiên Tuyết, không thấy được người, liền gọi điện
thoại cho cô, "Em ở nơi đâu?"
"Em ở bàn cò quay đánh bạc! A a a a, vẫn thua!" Âm thanh Thiên Tuyết hổn hển truyền đến, "Tiền sao? Tiền của tôi? Nhanh đi đổi!"
Mục Thiên Thành không biết cô đang nói chuyện với ai, nhất thời không nghĩ
tới A Thành, nghĩ đến cô bị người nam nhân xa lạ nào lừa bán, nhịn không được gầm nhẹ: "Em cư nhiên vào sòng bạc!"
Trương Đào hoảng sợ: "Mục. . . . . . Tiên sinh, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì. Bàn cò quay ở nơi nào, tôi muốn đi tìm người."
-
Uyển Tình ngồi ở trên xe, có chút lo sợ bất an.
Hắn muốn làm sao? Sẽ không là mang cô đi mướn phòng chứ?
Uyển Tình bất an uốn éo vặn vẹo. Nếu là như vậy, không biết hắn sẽ ép buộc
bao lâu. Khả năng một lần, cũng khả năng mấy lần. Nhưng mà ngày mai hắn
sẽ đính hôn , đối tượng đính hôn vẫn là chị cô. Cho dù hắn không ngại,
cô cũng để ý nha! Cô có thể mặc hắn tra tấn, tùy hắn nhục nhã, nhưng khi nửa kia của hắn là Thải Nghiên, cô không có cách nào khác nhận!
"Suy nghĩ cái gì?" Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi.
"Chúng ta đang đi đâu?" Uyển Tình khiếp đảm hỏi.
"Không biết." Mục Thiên Dương một bên chậm rãi lái xe, một bên nhìn xung quanh ngoài xe. Đột nhiên, hắn dừng xe lại sang bên, nói với cô: "Ở trên xe
chờ anh!"
Uyển Tình không rõ cho nên nhìn hắn. Hắn đi vào một cửa hàng ven đường, hấp dẫn mọi người chú ý. Hắn mặc áo khoác ngoài dài đắt tiền, khí chất không hợp với chung quanh, thoạt nhìn tựa như thân sĩ.
Uyển Tình thu hồi mắt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ bên kia.