Thiên Tuyết cầm quả cân cho Uyển Tình: "Cậu tới, tùy tiện ném. "
Uyển Tình nhìn không hiểu, hỏi Mục Thiên Thành: "Ném như thế nào?"
"Trừ bỏ con số, đường giữa con số cùng ô vuông khác, tùy tiện thả vào."
Uyển Tình nghĩ nghĩ, cầm quả cân đặt ở trên đường giữa 17 và 18.
Mục Thiên Thành nheo mắt: "Em có thể lựa chọn ô vuông phía dưới. . . . . ." Hai ô này cũng rất khó trúng nha! Phải ở một trong hai con số đó mới có thể trúng!
Cuối cùng, cầu dừng ở trên18.
Mục Thiên Thành
không bình tĩnh , đẩy Uyển Tình ra: "Em về sau trăm ngàn đừng bài bạc!"
Chiếu vận khí này, sòng bạc thua không dậy nổi, khẳng định sẽ sử dụng
cô!
"Vì sao? Chúng em rõ ràng thắng!" Thiên Tuyết vui rạo rực cầm lợi thế lại.
"Tốt lắm, không chơi!" Mục Thiên Thành nói, "Anh họ luôn mãi dặn anh, cho các em đi lên lầu nghỉ ngơi!"
Thiên Tuyết không tha nhìn thoáng qua bày quay, thấy Uyển Tình có vẻ hưng trí, đành phải lui lại.
-
Mục Thiên Thành ở trên lầu mở thuê chung một phòng KTV. Hắn mang theo Uyển
Tình và Thiên Tuyết đi lên, ở trên hành lang, thấy được hai nữ nhân đi
ra từ toilet. Tập trung nhìn vào, môt cái trong đó lại có thể là Đinh
Thải Nghiên.
Ba người ngừng cước bộ, đồng thời cứng ngắc, rất sợ
bị Thải Nghiên nhìn đến. Nếu như bị cô nhìn đến, phải giải thích như thế nào?
Thải Nghiên uống say khướt, nữ nhân kia bên cạnh cô hơi tốt một chút, hai người đỡ nhau đi về phía trước, thật không có chú ý bọn
họ.
Bọn họ nghe thấy Thải Nghiên mơ mơ màng màng reo lên: "Tôi nóng quá...... Buông ra!"
"Trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Ngày mai tôi sẽ đính hôn. . . . . ." Thải Nghiên lẩm bẩm một tiếng, "Tôi muốn ngủ một giấc!"
Mục Thiên Thành thấy trên mặt cô đỏ ửng có chút không bình thường, ngưng
trọng nhíu mày, mang theo Uyển Tình và Thiên Tuyết tiến vào phòng bao.
Cửa vừa đóng lại, Thiên Tuyết đã bất mãn kêu lên: "Cô lại có thể uống say mèm!"
Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Uyển Tình, nói: "Anh họ thích có biện pháp nào?"
"Anh em mới không thích cô! Cả nhà không ai thích cô!" Thiên Tuyết thở phì phì ngồi lên sô pha, ôm gối ôm .
Uyển Tình giật mình, không hiểu có chút cao hứng —— nguyên lai Đinh Thải
Nghiên ở Mục gia không được chào đón à! Bất quá, nếu không thích, vì sao muốn kết hôn?
Mục Thiên Thành thấy biểu tình cô di động có chút
sâu xa, chỉ biết cô không phải thờ ơ như vậy, không khỏi vì Mục Thiên
Dương cảm thấy cao hứng. Nhìn ra, anh họ cũng không hoàn toàn là thế mặt nóng úp mông lạnh mà!
"Anh đi xuống tìm anh họ một chút, các em
nằm trên sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát ——" Mục Thiên Thành Thiên Tuyết muốn đi hát một chút, vội vàng ngăn lại, "Không nên lại náo loạn, lần
sau lại mang em đến. Khóa cửa lại, đừng cho bất luận kẻ nào vào!"
Mục Thiên Thành đi vào phòng thuê chung VIP của sòng bạc, chỉ thấy bàn đánh bạc lớn chung quanh, nguyên bản mười vị trí, chỉ còn lại có bốn có
người. Nhà cái vẫn còn, Mục Thiên Dương cũng vẫn còn, không biết cuối
cùng là mọi người chia hoa hồng, hay là một nhà độc quyền kinh doanh.
Mục Thiên Dương nhìn mặt bài, trên mặt không có biểu tình, thản nhiên đưa xì gà ra.
Đối diện hắn, là nhà cái đêm nay, cũng là lão tổng Bất Dạ Thành nay —— năm ấy Âu Kì Thắng hai mươi tuổi.
Âu Kì Thắng bộ dạng không đẹp, tầm vóc lực lưởng, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, môi dày, tóc dựng thẳng, hai mắt hung ác nham hiểm. . . . . .
Chỉ lấy Mục Thiên Dương mà so, vô luận từ ngoại hình đến khí chất, đều
hoàn toàn là loại hình tương phản. Nếu so với Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành cũng là tầm vóc lực lưởng, loại hình da ngăm đen, nhưng sinh khác nên xuất hiện một chính một tà khác nhau. . . . . .
Tóm lại, liếc mắt nhìn lại một cái, nói hắn không phải anh hai hắc đạo cũng không có người tin.
Người như vậy, đi ở trên đường cái, phỏng chừng sẽ dọa hỏng con nít. . . . . .
Mục Thiên Dương thấy Mục Thiên Thành tiến vào, lông mi hơi hơi nhướn, hàm
chứa ẩn ẩn tức giận. Trận đánh đang mở ra, Mục Thiên Thành cũng không
dám đi qua, ngồi xuống ngay tại thính phòng.
Văn Sâm liếc hắn một cái: "Anh không nhìn tiểu thư?"
"Anh nói hắn sao trừng anh, nguyên lai là đau lòng nữ nhân của mình!" Mục Thiên Thành oán hận nói.
Văn Sâm ở trong lòng
xem thường, mặc kệ hắn.
Một lát sau, Mục Thiên Dương vẫn vững như Thái Sơn đột nhiên lật bài, trước tiên ra khỏi bàn. Hắn cầm áo khoát ngoài lên đi tới, trừng Mục Thiên
Thành. Mục Thiên Thành vội vàng tránh ra, để hắn ngồi xuống, sau đó mình ngồi ở bên cạnh.
"Chạy tới nơi này làm gì?" Mục Thiên Dương hỏi.
Mục Thiên Thành thấy phụ cận không có người, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Vừa rồi ở trên lầu nhìn thấy chị dâu."
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút mới hiểu được hắn nói là Thải Nghiên, không phải Uyển Tình.
"Hử? Sau đó sao?"
"Đây là tất cả, anh nói cô sao còn không trở về? Nghe quản lí nói, cô đã đến đây rất sớm. Tốt xấu ngày mai đính hôn, lại muốn cuồng hoan cũng nên
biết đúng mực một chút chứ?"
"Yên tâm, đúng mực cô ta vẫn biết đến."
"Nhưng cô ta giống như bị người ta hạ thuốc, anh mặc kệ?"
Mi mắt Mục Thiên Dương nhảy lên, đột nhiên nở nụ cười: "Không nên."
Đinh Thải Nghiên tuy rằng tự ái, nhưng một lòng muốn gả vào cánh cửa hào
môn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khác người—— trừ bỏ bởi vì tâm
thuật bất chính, Chu bộ trưởng nói nhỏ. Cho dù cô hiện tại và Chu bộ
trưởng ở một chỗ, bị Chu bộ trưởng dạy dỗ ra, khẳng định cũng không có
can đảm chết ngay lúc trước đính hôn một đêm xằng bậy. Nhìn ra, là có
người hại cô. Hắn rất ngạc nhiên, là ai? Là gắt gao muốn phá hư lễ đính
hôn của bọn họ, hay là mục đích gì khác? Nếu cứu cô đến đây, không phải
không có cách nào khác biết sao?
Mục Thiên Thành thấy hắn một chút cũng không để ý, cũng sẽ không quản, dù sao hắn đã kết thúc nghĩa vụ báo cho biết.
"Vậy em trở về nhìn tiểu công chúa nhà chúng ta, và hoàng hậu nhỏ tương lai của anh ~"
Mục Thiên Dương vừa lòng gật đầu: "Đi đi ~"
Lúc này phòng karaoke nào đó, chính phát sinh một màn để cho bất kỳ một vị hôn phu nào đều nổi điên ——
Thải Nghiên mơ mơ màng màng ngã vào trên sô pha, chung quanh bạn gái bồi cô hát một đêm đã mất, chỉ còn lại có vài nam nhân trẻ tuổi. Nếu cô thanh
tỉnh, sẽ phát hiện, mấy nam nhân này, cho tới bây giờ cô cơ hồ chưa thấy qua!
Bốn nam nhân vây quanh cô, vuốt ve thân thể của cô: "Bảo bối, em làm sao vậy?"
"Nóng. . . . . ."
"Vậy cởi cho tiện."
"Không ——" Thải Nghiên cảm thấy có chút không đúng, vì sao nhiều âm thanh như vậy?
"Như vậy sẽ không khó chịu!" Một người nam nhân hôn cô.
Một nam nhân khác ngồi xổm xuống sô pha cởi quần của cô, nam nhân thứ ba
ngồi sau lưng cô cởi áo khoác của cô. Về phần nam nhân thứ tư, hắn đứng
dậy tránh ra, cầm máy ảnh kĩ thuật số nhắm vào bọn họ. . . . . .
"Vì để bảo đảm an toàn, xem ra phải kiếm một chút tiền vốn đây." Nam nhân
cởi quần lấy ra một viên viên thuốc, từ trong mép quần tắc cô đi vào,
thẳng tắp tiến vào trong hoa huyệt của cô, sau đó mặc quần cho cô.
Rất nhanh, viên thuốc kia tan ra trong cơ thể cô, cho cô cảm thấy mình khó chịu như ma.
Sau đó, ba nam nhân bên người cô đều tránh ra, nhìn cô vặn vẹo trên sô pha, càng xoay càng táo bạo, giống con mèo nhỏ phát tình.
"Thật là khó chịu. . . . . ." Thải Nghiên gọi vào, hai mắt mê mang, nhiễm đầy tình dục.