"Ừ. " Ánh mắt Uyển Tình khô khốc khó chịu, nửa híp mắt mặc quần áo, thấy hắn nằm trong ổ chăn, nhịn không được nhìn thoáng qua.
Hắn cười: "Còn không đi?"
"Đi rồi!" Uyển Tình vội vàng nói.
"Đồ của em!" Mục Thiên Dương kêu lên.
Uyển Tình quay đầu, thấy sói xám và cái bao tay trên một bên ngăn tủ. Cô ôm
lấy gối ôm, lấy bao tay qua, vừa đeo vừa rời khỏi phòng.
Khóe môi Mục Thiên Dương hơi nhếch, xoay người ôm lấy gối đầu cô ngủ qua, tiếp tục ngủ.
-
Đinh Thải Nghiên tỉnh lại, phát hiện cả người đau nhức khó chịu. Cô mở mắt
ra, thấy rõ địa phương mình đang ở, là phòng hát đêm qua cuồng hoan.
Cô chậm rãi đứng lên, phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình, nhìn bàn trà và sô pha trước mắt, một bộ cảnh tượng thối nát xuất hiện trong đầu cô.
Cô như thấy, một nữ nhân lỏa thể thể quỳ gối trên bàn trà, chung quanh thấy nam nhân giáp công. Mà nữ nhân kia. . . . . .
Không! Đinh Thải Nghiên khẽ kêu một tiếng, kinh hoảng ôm chặt thân thể của mình. Vậy sẽ không là mình! Sẽ không!
Đột nhiên, cô phát hiện mình mặc quần áo, quần áo khi ngày hôm qua mặc ra
ngoài ở trên người, rất chỉnh tề, ngay cả áo khoác đều không có cởi.
Đó là mộng! Nhất định là mộng!
Cô thở phào nhẹ nhõm, kích động đứng lên. Tuy rằng xương sống thắt lưng
chân đau có chút không khoẻ, nhưng cái này nhất định là do say rượu. Cô
sẽ không bị đồng thời ba bốn nam nhân đùa bỡn! Sẽ không !
Gần như hỏng mất rời khỏi phòng bao, trên đường thấy được Bất Dạ Thành người
phục vụ, người phục vụ thân thiết hỏi: "Đinh tiểu thư, ngài còn chưa
đi?"
Đinh Thải Nghiên đột nhiên đứng lại, quay đầu hỏi: "Những người cùng tôi đến đó đâu?"
"Các cô tối hôm qua đi."
Thải Nghiên nghi hoặc nhíu nhíu mày, đến dưới lầu kêu nhân viên bãi đậu xe
lấy xe của mình, một bên gọi điện thoại cho người ta: "Amy, các cậu tối
hôm qua mấy giờ đi, sao không tiễn mình về nhà?"
"A? Không phải
Linda đưa cậu về sao?" Amy duyên dáng gọi to một tiếng, "Cậu hiện tại ở
nơi đâu, sẽ không còn ở Bất Dạ Thành chứ? Đều nhanh mười giờ, cậu buổi
tối còn phải cử hành lễ đính hôn!"
"Không có việc gì, mình chỉ là hỏi một chút. Buổi tối sớm đến một chút." Đinh Thải Nghiên tắt điện
thoại, lại gọi cho Linda, "Linda, cậu tối hôm qua đi cuối cùng? Sao
không mang mình theo?"
Nhân viên bãi đậu xe đã chạy xe lại đây, cô tiếp nhận chìa khóa xe, tùy tay thanh toán hai trăm tiền boa.
"Mình muốn mang cậu nha!" Linda nói, "Nhưng cậu nghe nói Mục tổng đến đây, đã nói cùng với hắn trở về, mình chỉ tạm biệt , miễn cho quấy rầy các cậu
thôi!"
"Hắn đến đây?" Cô sao không ấn tượng?
"Tờ báo nói
là được mời tham gia tiệc rượu của Âu tổng, nhưng kỳ thật mọi người đều
nói bọn họ đánh bạc! Làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi cái này? Cậu không
cùng hắn ở một chỗ?"
"Không, mình chỉ là kỳ quái." Đinh Thải
Nghiên tắt điện thoại, đầu có chút trướng đau. Linda là bạn cô tín nhiệm nhất, khẳng định sẽ không lừa cô, nhưng chính cô sao không ấn tượng?
Giấc mộng dâm loạn kia lại là sao lại thế này? Còn có trên người đau
nhức và không khoẻ, thật sự giống như bị người xâm phạm qua. . . . . .
Đinh Thải Nghiên đột nhiên cả người phát run, cảm thấy có chuyện tình gì không chịu khống chế phát sinh.
Không. . . . . . Không. . . . . . Sẽ không . Qua đêm nay, toàn thế giới đều đã biết cô là phu nhân Mục Thiên Dương chọn, mặc kệ tối hôm qua đã xảy ra
cái gì, cô cũng không có thể làm hỏng!
Cho dù đã xảy ra lại như
thế nào? Chỉ cần không có người biết! Chỉ cần trước khi cô đoạt đến Mục
thị không có người biết! Vậy cô chính là người thắng cuối cùng!
Cô muốn là Mục thị! Không phải Mục Thiên Dương! Mục Thiên Dương rất không
dễ nắm chắc, cho dù vẻ mặt hắn sủng ái nhìn mình, cũng cho cô cảm thấy
như gần như xa. Cái loại cảm giác nắm giữ không được này rất khủng bố,
cô chỉ có thể lựa chọn thứ mình nắm giữ được!
Hơn nữa cô đã cùng
Chu Khải Quốc cấu kết với nhau làm việc xấu, cho dù cô muốn làm phu nhân tốt, cũng không trở về được. . . . . .
Đinh Thải Nghiên hít sâu
một hơi, nắm ổn tay lái, chậm rãi đi về phía Đinh gia. Bất luận phát
sinh cái gì, cách 7h tối còn 9 giờ, cô sẽ tỉnh táo lại, thu thập tốt cảm xúc, trang điểm cho mình,
ở trên lễ đính hôn kinh diễm tuyệt luân!
-
Mục Thiên Dương có môt giấc mộng rất đẹp.
Trong mộng, hắn đứng ở trên cỏ, bốn phía có hoa Thất Lí Hương* nở rộ, tân
khách mặc lễ phục, dưới sâm banh lưu quang ánh mặt trời tràn đầy màu
sắc, khí cầu hồng nhạt nhẹ lay động trong gió. . . . . .
* Đây là hoa đó đây ai biết Việt Nam gọi là gì thì góp ý với
Uyển Tình mặc áo cưới thuần trắng, đang cầm hoa hồng trắng, từ xa xa chậm
rãi đi tới. Cô đang cười, nhìn hắn, cười đến ôn nhu lại hạnh phúc.
Tất cả mọi người đang nói cười, vỗ tay, đang nói: "Cô ấy thật khá! Bọn họ trai tài gái sắc, trời tạo một đôi!"
"Mục Thiên Dương tiên sinh, anh nguyện ý cưới Đinh Uyển Tình tiểu thư làm
vợ, ở với cô, kết làm nhất thể, yêu cô, an ủi cô, tôn trọng cô, bảo hộ
cô, bất luận cô sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, thủy
chung trung thành với cô, thẳng đến rời khi khỏi thế giới hay không?"
"Tôi nguyện ý."
"Đinh Uyển Tình tiểu thư, cô nguyện ý cưới Mục Thiên Dương tiên sinh làm
chồng, ở với hắn, kết làm nhất thể, yêu hắn, an ủi hắn, tôn trọng hắn,
bảo hộ hắn, bất luận hắn sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng,
thủy chung trung thành với hắn, thẳng đến rời khi khỏi thế giới hay
không?"
Uyển Tình thẹn thùng nhìn hắn một cái, hạnh phúc gật đầu: "Tôi nguyện ý."
Vỗ tay sấm dậy, tất cả mọi người chúc phúc vì bọn họ, hắn ôm lấy cô, nhiệt liệt hôn môi. Cô ngửa đầu nhìn hắn, cười đến vô cùng vui vẻ, ánh mắt
giống như bảo thạch lóe sáng.
"Anh yêu em." Hắn nhìn cô, còn thật sự thông báo.
"Em cũng yêu anh." Cô nhìn hắn, thâm tình tuyên cáo.
Hắn mừng như điên lại hôn cô. Rốt cục, rốt cục. . . . . . Hắn đợi cho yêu cô.
Lúc này, ba đứa con nít ba đến năm tuổi từ bên ngoài bãi cỏ chạy tới, ôm
lấy chân bọn họ, vui vẻ reo lên: "Ba ba! Mẹ! Ôm con! Ôm con! Hôn con!
Hôn con!"
Mục Thiên Dương cúi đầu, thấy hai con gái, môt con trai vây quanh bọn họ. Tiểu cô nương hoàn toàn là phiên bản của Uyển Tình,
con trai nhỏ lớn lên giống hắn, nhưng ánh mắt cũng giống Uyển Tình. Hắn
muốn sinh hai con gái, môt con trai giấc mộng cũng thành thực . . . . . .
Linh linh linh ————
Điện thoại vang lên, Mục Thiên Dương bỗng nhiên từ trên giường ngồi xuống, hô hấp run run, đầu đầy mồ hôi.
"Uyển Tình. . . . . ." Hắn khàn khàn thấp giọng lẩm bẩm, nghe thấy điện thoại tiếp tục vang, đưa tay bắt máy, “Alô. . . . . ."
"Tổng giám đốc?" Văn Sâm nghe âm thanh hắn không thích hợp, thử hỏi, "Không có làm phiền ngài chứ?"
"Không." Yết hầu Mục Thiên Dương lăn hai cái, âm thanh gần như bình thường, "Chuyện gì?"
"Hội nghị vừa mới chấm dứt, tôi gửi nội dung trọng yếu vào thùng thư cho ngài."
"Ừ. Kêu Thiên Thành về nhà lớn."
Văn Sâm dừng một chút, nhẹ nhàng ừ một tiếng. A a a —— loại sự tình này vì sao muốn hắn chuyển lời? !
Mục Thiên Dương ném điện thoại, tứ chi còn run run. Hắn ngồi ở trên giường, lấy tay chống trán của mình, cảm thấy cả tứ chi đều đau .
Giấc mộng kia thật đẹp, đẹp đến tâm hắn đều đau .
Kết hôn, yêu nhau, còn có đứa nhỏ. . . . . .
Giấc mộng của hắn giống như hơi nhiều lắm. Uyển Tình, em sẽ làm giấc mộng của anh trở thành sự thật sao?