Mục Thiên Thành bổ nhào!
Ông người đang kêu ai? A Hương? Là Phó Tiểu Hương của người sao? Vậy người không nên kêu với chị dâu nhỏ nha!
Uyển Tình nghe thấy âm thanh, nhìn Mục lão gia một cái, thấp giọng hỏi Thiên Tuyết: "Tên ở nhà của cậu là A Hương?"
Một đôi mắt Thiên Tuyết trừng lớn: "Làm sao có thể? Khó nghe như vậy!" Hơn
nữa nghe qua giống như nha hoàn thời cổ đại, ông gần đây có phải xem
phim nhiều tập hay không?
Ba người đi xuống cầu thang, Mục lão
gia nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Uyển Tình. Uyển Tình đã nhận ra, trong lòng lo sợ bất an: chẳng lẽ câu vừa rồi A Hương kia là kêu
cô? 囧 a, vì sao sẽ phát sinh loại sự tình này?
Mục Thiên Thành
vừa cẩn thận nghĩ, tấm ảnh trắng đen này, góc độ nào đó thật đúng là
giống chị dâu nhỏ! Khó trách ông sẽ nhận sai. Dù sao qua nhiều năm như
vậy đi, A Hương trong trí nhớ của hắn cũng không phải rất rõ ràng chứ?
Chỉ cần một bộ phận nào đó giống, sẽ toàn bộ giống .
Ba người đi
vào phòng khách, Mục lão gia đã phục hồi tinh thần lại, nhưng vẫn đang
nhìn chằm chằm Uyển Tình nhìn, hỏi: "Đây là. . . . . ."
"Bạn học con." Thiên Tuyết nói.
Mục lão gia gật gật đầu: "Gọi là gì?"
"Uyển Tình, họ Đinh."
"Hả. . . . . ." Mục lão gia không khỏi có chút thất vọng, không phải họ Kim
mà, còn tưởng rằng là cháu gái A Hương đấy. À, cũng có thể là cháu
ngoại."Mẹ con họ gì?"
Thiên Tuyết có hơi thẫn thờ, nhìn Mục Thiên Thành. Đây là có chuyện gì? Thật là có người thấy mặt liền hỏi "Mẹ con họ gì" ?
Trong lòng Mục Thiên Thành cười cái kia, nghẹn thành nội thương, đã hiểu được ông đang lo lắng cái gì, liền hỏi Uyển Tình: "Chị —— ách, Uyển Tình, mẹ em họ gì?"
Uyển Tình mạc danh kỳ diệu, vẫn là nói: "Họ Từ."
Mục lão gia càng thất vọng rồi: cũng không họ Kim sao. . . . . . TaT~ Ông trời thật sự là quá ngược!
Mục lão gia quay lưng, nhịn không được lau nước mắt.
Uyển Tình sợ hãi nhìn Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành: đây là làm sao vậy? Mẹ cô họ Từ còn làm lão ông khóc ~~~~~~~
Thiên Tuyết cũng không biết sao lại thế này, Mục Thiên Thành lại cảm thấy
thật sự rất ngược nha, hắn đều muốn khóc. Nhìn ông si tình ! ! !
Bên này còn không có làm hiểu được sao lại thế này, nơi cửa chính đó có ba
người đi vào: Mục Thiên Dương, Đinh Thải Nghiên, Văn Sâm.
Thải Nghiên nhìn đến Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Mục Thiên Dương còn lại là mặt mang nghi hoặc: "Đó là ai?"
Thiên Tuyết và Thiên Thành đồng thời nói ở trong lòng: ôi! Anh giả bộ thật giống!
Thải Nghiên giật giật miệng, lần này không có xúc động đi qua chất vấn.
Thiên Tuyết vẫn lấy lí do kia thoái thác, bạn học, hồ đồ đã quên ngày
trở lại trường học . . . . . .
Thải Nghiên nghe xong, hai mắt kinh bỉ nhìn Uyển Tình, cảm thấy cô là cố ý đến đây thấy người sang bắt quàng làm họ.
"Đúng rồi, ông!" Thiên Tuyết đáng yêu lôi kéo tay Mục lão gia, "Uyển Tình vẫn là em gái chị dâu đó!"
"Hả ~" Mục lão gia này hứng thú đến rồi, hậu tri hậu giác nhớ tới, "Họ
Đinh, hả. . . . . . Ơ? Mẹ Thải Nghiên không phải họ Tiết?"
Không
đợi ai đáp lời, hắn lại hậu tri hậu giác hả một tiếng. Nguyên lai là
cùng cha khác mẹ! Uyển Tình nhỏ hơn Thải Nghiên, theo trực giác hắn Uyển Tình là con gái riêng, bắt đầu trong lòng có hơi không vui, tiếp theo
thấy cô giống A Hương như vậy, lòng từ bi khơi lên, ở trong lòng mắng
Đinh Chí Cương long trời lở đất!
Mắng xong, thấy Văn Sâm: "Văn
trợ lý cũng đến đây. . . . . ." Cũng vô tâm suy nghĩ rối rắm hắn vì sao
đến, lòng hắn tràn đầy ý nghĩ đều là A Hương.
Khi ăn cơm, Thiên
Tuyết luôn luôn là ngồi kế bên Mục lão gia. Vài lần trước Thải Nghiên
đến, Mục lão gia vì bồi dưỡng cảm tình với cháu dâu, liền cho cô ngồi ở
bên kia. Hôm nay, ngồi xuống trên bàn, Thải Nghiên thói quen tính đi qua ngồi, ông ngoắc Uyển Tình: "Cái kia a. . . . . . A Tình à, con tới ngồi bên cạnh ông."
Thải Nghiên sửng sốt, nghi hoặc nhìn mọi người, nhưng mọi người càng nghi hoặc hơn cô.
Uyển Tình lo sợ bất an, không dám hỏi Mục Thiên Dương, liền nhìn Thiên Tuyết và Thiên Thành. Thiên Thành nói: "Đi thôi, ông chúng ta không thích bé
trai, chỉ thích con
gái."
Uyển Tình thế này mới đi qua ngồi, Thiên Tuyết nói khẽ với Mục lão gia: "Cậu ấy không tên lan A Tình, tên cậu ấy là Uyển Tình."
Mục lão gia gật gật đầu, yên lặng nhìn Uyển Tình: "Tên rất hay, bộ dạng trưởng thành cũng tốt, là đứa nhỏ có phúc."
Uyển Tình nghe được "Đứa nhỏ có phúc ", khóe miệng nhịn không được khẽ cong, hốc mắt đều có chút ướt át: "Cám ơn ông." Cô cũng không biết mình có
phúc hay không, cảm giác phúc khí sở hữu đều cách xa cô đi. Bất quá lão
nhân gia chúc phúc cô sẽ nhận lấy, hơn nữa cảm thấy, lời người già nói
sẽ trở thành sự thật .
Cô chính là lễ phép tiếng kêu "Ông", đối
với ông lão là một cách gọi mà thôi, Mục lão gia lại nghe có dị thường
cao hứng, gật đầu liên tục, khen ngợi ba tiếng "Tốt"! Mục Thiên Dương
chỉ biết, ông rất thích Uyển Tình. Tuy rằng không biết thích này từ đâu
mà đến, bất quá ít nhất là tốt.
Khi ăn cơm, Mục lão gia cũng luôn không để ý Thiên Tuyết, toàn bọ tinh thần chiếu cố Uyển Tình, nói ăn
ngon như vậy, ăn ngon như vậy, mọi thứ đều tự mình gắp cho cô.
"Cháu gái phải ăn nhiều một chút, mập mạp hơn một chút, đừng học những người
đó giảm béo, đối với thân thể không tốt." Mục lão gia đối với cô còn
nghiêm túc hơn cháu gái ruột!
Ngô Nhã hoàn toàn ngây người, không biết lúc trước đã phát sinh chuyện gì.
Thải Nghiên rất là tức giận bất bình, đều thiếu chút nữa không cầm được đũa, sắc mặt cực kém cúi đầu ăn cơm.
Thiên Tuyết nhìn, cũng có chút tư vị không phải. Tuy rằng cô không phải ghen
với chị dâu tương lai, nhưng ông người. . . . . . Lại có thể hoàn toàn
quên cô cháu gái chính quy này! Rống!
Mục Thiên Dương dùng ánh mắt hỏi Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành làm một khẩu hình: A Hương ~
Mục Thiên Dương vài phút mới phản ứng lại, mấu chốt ở Phó Tiểu Hương. Sau
đó, hắn cũng mới tới tấm ảnh kia, có chút góc độ. . . . . . Có chút
giống Uyển Tình. Tấm ảnh lâu đời có chút mơ hồ, rốt cuộc có bao nhiêu
giống, thật đúng là không có cách nào khác xác định.
Cơm nước xong, Mục lão gia đứng dậy, Thải Nghiên vội vàng nghieenh tiếp: "Ông, con vịn người."
"Không nên vịn không nên vịn. . . . . ." Mục lão gia khoát tay, "Thân thể ta thật sự tốt lắm."
Thải Nghiên sắc mặt ngượng ngùng , cứng ngắc thu hồi tay, hung hăng trừng
mắt nhìn Uyển Tình một cái. Uyển Tình chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng
lên, không biết đi đâu.
Mục lão gia quay đầu, ngoắc cô: "Uyển Tình con tới nói chuyện phiếm với ta."
"Dạ. . . . . ." Uyển Tình không biết làm sao nhìn mọi người một cái, cũng không dám đi qua.
Thiên Tuyết cười đi tới, đẩy cô qua.
Mục lão gia ngồi trên sô pha ở phòng khách, hai người mỗi người ngồi một bên cạnh hắn. Thải Nghiên thấy, cũng cùng đi qua.
"Con năm nay bao nhiêu?" Mục lão gia hỏi Uyển Tình.
"Mười bảy." Uyển Tình ngồi có thẳng tắp, ôn nhu trả lời.
"Con nít đừng có lo lắng." Mục lão gia nói, "Con nhìn Thiên Tuyết ngồi tùy ý chưa."
Uyển Tình nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, thấy cô làm nũng kiểu tựa vào người
Mục lão gia, nhịn không được cười lên một tiếng. Cô nào dám ngồi như vậy chứ?
Mục lão gia cũng không kiên trì, tiếp tục hỏi: "Sinh tháng mấy?"
"Tháng ba."