Âu Kì Thắng nhìn ra
nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông vừa mới ôm Uyển Tình :
"Cậu từng ôm cô ấy qua, cái này là duyên số, vậy cậu đi! Một cô gái thà
rằng bị thương cũng không chịu khống chế, là cô gái tốt, cậu ôn nhu một
chút, chờ cô tốt lên, lão đại làm chủ hôn sự cho các người!"
"Không. . . . . ." Nam nhân lắc đầu. Tuy rằng người ooxx rất đẹp rất tốt, nhưng bị lão đại chỉ định làm việc này, chung quy vẫn cảm thấy mất hứng thú.
"Cứ như vậy đi." Âu Kì Thắng không cho hắn cơ hội phản bác, đứng lên, "Chúng ta đi ra ngoài!"
"Lão đại à ——" Người đàn ông bùm một tiếng quỳ xuống, ôm lấy đùi Âu Kì Thắng , "Lão đại, ngài phân công chuyện tốt này cho thuộc hạ khác đi!"
Những thuộc hạ khác vội vàng nói: "Đừng đừng đừng. . . . . . Đây là lão đại
coi trọng cậu, thừa nhận năng lực của cậu, cậu biểu hiện tốt vào!"
"Nhưng mà tôi đã có đối tượng thầm mến !"
"Thật không?" Âu Kì Thắng thấy Uyển Tình trên sô pha mấp máy môi, có vẻ như không còn lại bao nhiêu lý trí.
"Dạ dạ đúng. . . . . ." Người đàn ông dùng sức gật đầu, "Cô ấy là tiểu muội chia bài dưới sòng bạc, tôi ngày hôm qua còn mời cô uống lên sữa đậu
nành!"
Âu Kì Thắng nhếch mép, nhìn về phía những người khác,
những người khác lập tức dời ánh mắt, không dám cùng hắn chống lại. Âu
Kì Thắng khóe miệng lại giật giật, cấp dưới của hắn, khi nào thì biến
thành không gần nữ sắc ?
Cấp dưới: không phải không gần nữ sắc!
Thật sự là. . . . . . Lão đại, ngài từ khi nào hiền lành như vậy hả! Nửa đường tùy tiện nhặt về một người, chính ngài không ngủ đã đành, vì sao
còn muốn kêu chúng tôi ngủ?
Lúc này, bên cạnh có người đàn ông mỉm cười, chính là người lúc trước nhận ra Uyển Tình .
Âu Kì Thắng nhìn hắn: "Sở Duy , là cậu đi! Dù sao cậu môt lòng hướng về hoa, hoa cũ tái sử dụng cũng không phải không thơm."
"Ai ——" Sở Duy cả kinh, "Lão đại, đừng đùa. Người này lai lịch chưa rõ ràng, trước tốt nhất không nên đụng vào ——"
"A. . . . . ." Đột nhiên, trên sô pha Uyển Tình khẽ động, cả người lăn
xuống đất. cô ngồi xuống, lui ở trong góc, hai tay nắm chặt đệm sô pha,
cả người run run.
Mọi người đều biết, cô đang nén chịu cái gì.
Âu Kì Thắng nói với Sở Duy : "Gọi điện thoại hỏi một chút, xấu tốt gì cũng kiếm cho cô ấy một người giải quyết!"
Sở Duy xoay người đi ra ngoài.
Bác sĩ đi về phía Uyển Tình, Uyển Tình cả kinh, quơ một tay lên trên bàn,
bắt được một cái gạt tàn thuốc, vội vàng che trước người: "Không được
lại đây!"
"Ấy ấy, chúng tôi đều là người tốt!" Bác sĩ nói, đặt
một ly nước trước mặt cô, "Nước này có bỏ thêm đá , uống một chút đi, sẽ dễ chịu hơn một chút."
Uyển Tình lắc đầu, dùng sức lùi lại phía
sau, lại không phát hiện, cô căn bản không còn sức lùi. Cô sẽ không uống bất cứ thứ gì người khác đưa nữa! Không bao giờ nữa!
Bác sĩ chỉ tay về phía sau lưng cô : "Nhà vệ sinh ở đó, cô có thể uống thẳng nước máy."
Uyển Tình vừa nghe, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ, đứng lên chạy qua bên
kia. Nhìn đến trên bàn có con dao gọt trái cây, vội vàng đoạt lấy.
Bác sĩ kinh hãi: “Này này này! Cô đừng lại cắt trên người mình! Cô có một
vết cắt thiếu chút nữa đụng đến động mạch chủ có biết hay không?"
Uyển Tình phanh đóng cửa lại, khóa cửa, vặn vòi nước sôi giội lên mặt mình.
Bác sĩ nghe được tiếng dội nước không ngừng, lo lắng kêu lên: “Này này này, cô cẩn thận miệng vết thương , đừng làm ướt! Sẽ uốn ván chết người đó
——"
Sở Duy đi vào, nói với Âu Kì Thắng: "Mục tổng hình như rất khẩn trương, đoán chừng rất nhanh sẽ đến."
"Rất khẩn trương?" Âu Kì Thắng nhíu mày, gương mặt thô kệch thoạt nhìn có chút dữ tợn, "Xem ra Mục tổng rất phong lưu."
Sở Duy cười: "Con nhóc kia thoạt nhìn dường như là trẻ vị thành niên,
cũng không biết Mục Thiên Dương như thế nào nuốt trôi xuống miệng."
Âu Kì Thắng ngồi xuống, đổ bài Poker ào ào: "Không có việc gì tất cả giải tán đi."
Một câu nói, mọi người nối đuôi nhau đi ra, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hắn, Sở Duy và bác sĩ.
Buồng vệ sinh không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ thở dốc chịu đựng của Uyển
Tình và tiếng nước chảy mạnh, Sở Duy nói: "Loại thuốc cấm này không có
nhiều trên thị trường, mỗi một viên
bán ra đều xuất xứ từ một địa chỉ
nhất định."
"Vậy đi điều tra một phen." Âu Kì Thắng nói, "Không chừng Mục tổng sẽ cần."
Sở Duy xoay người đi ra ngoài, mở cửa ra chỉ thấy người thuộc hạ khi nãy ôm Uyển Tình tính gõ cửa.
"Chuyện gì?" Sở Duy hỏi.
Người đản ông nói: "Ở trên đường vừa mới thấy được một chiếc xe, tôi nhìn sắc mặt vị tiểu thư kia khác thường, liền lưu ý biển số xe một chút. Vừa
mới điều tra qua, phát hiện trước khi chúng ta dừng tại đây, ở gian
phòng tại lầu hai, có đánh nhau. . . . . . Nội tình xem ra có hơi phức
tạp."
"Đi, từ từ nói." Sở Duy đi với hắn qua một phòng khác,
thuận tiện gọi người đi xuống chờ Mục Thiên Dương. Lầu 18 lầu là khu vực VIP bên trong Bất Dạ Thành, không có người dẫn là không thể lên trên.
20 phút sau, có người thông báo nói Mục Thiên Dương tới. Sở Duy đi ra
ngoài, vừa vặn chạm mặt Mục Thiên Dương đi ra thang máy. Mục Thiên Dương hô hấp có chút bất ổn, tựa hồ mới vừa chạy gấp. Sở Duy nhìn, hơi hơi
hơi nhếch môi, xem ra không phải khẩn trương bình thường .
Mục
Thiên Dương đang đi công tác thành phố lớn, có linh cảm chẳng lành, vội
tự mình lái xe quay về, vừa mới đến thành phố A liền nhận được điện
thoại, nói Uyển Tình bị người hạ thuốc. Hắn thiếu đều muốn điên rồi,
trên đường siêu tốc vượt đèn đỏ thẳng một đường lại đây, hiện thời cũng
không quản được người khác nghĩ như thế nào, mở miệng liền hỏi: "Người
đâu?"
"Đi theo tôi."
Hai người đi vào phòng nghỉ, thấy Âu Kì Thắng và bác sĩ đang chơi bài.
Mục Thiên Dương rất nhanh nhìn lướt qua, thấy trên bàn trà, cái bao tay
màu trắng, đã bị máu tươi nhiễm hồng. Hắn thở hốc vì kinh ngạc, hai mắt
giận đỏ lên: "Người đâu?"
Âu Kì Thắng thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục chơi bài.
Bác sĩ chỉ chỉ về phòng vệ sinh: "Bên trong, đã lâu rồi không nghe tiếng."
Mục Thiên Dương bước nhanh qua, nhưng đạp không ra. Vặn vài cái cầm cửa,
một xâu chìa khóa xuất hiện trước mặt hắn. Hắn đầu cũng không thèm
nâng, đoạt lấy liền xuyên vào then khoá.
Mở cửa, nhìn thấy trên
người Uyển Tình cơ hồ ướt đẫm, cả người chật vật ngồi dưới đất, toàn là
nước. Cô đờ đẫn dựa vào tường, tay run run cầm dao gọt trái cây. Nghe
thấy cánh cửa mở ra, ngơ ngác nhìn tay của mình, cầm lấy dao muốn hướng
lên trên mặt mình.
Ngực Mục Thiên Dương cứng lại, bước qua.
Uyển Tình kinh ngạc một chút, dao đang muốn cắm vào trong lòng bàn tay mình , bị hắn cầm chặt.
"Không được ——" Cô khan giọng thét chói tai.
"Uyển Tình." Mục Thiên Dương gắt gao nắm lấy tay cô, rút dao hoa quả ra, ném xuống đất.
Uyển Tình muốn rút tay về, nhưng không có khí lực: "Buông ra. . . . . . Xin anh. . . . . ."
"Là anh." Mục Thiên Dương nâng mặt của cô lên, cho cô nhìn mình, "Không có việc gì nữa rồi, anh ở đây."
Uyển Tình nhìn hắn, yên lặng nhìn vài giây, oa oa một tiếng khóc lớn, ngã vào trong lòng hắn.
Mục Thiên Dương đau lòng ôm cô, thấy băng gạc quấn quanh hai tay cô, đã bị
nước thấm ướt, hơn nữa hơn phân nửa trên đó nhiễm máu đỏ.
"Không
có việc gì . . . . . ." Hắn ôm cô dậy, xoay người đi ra ngoài, nói với
Âu Kì Thắng , " Tôi mang người đi trước, phiền Âu tiên sinh điều tra
giúp tôi đầu đuôi ngọn nguồn sự việc, tất có hậu tạ!"