Thải Nghiên cảm giác mình muốn chết, mơ mơ hồ hồ nghe được thanh âm của bọn họ .
"Chuyên gì xảy ra? !"
"Trời! Cô ấy mang thai!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Mắc mớ gì đến chúng ta? Mặc kệ! Đi!"
Tiếng đàn ông sột soạt đem quần áo mặc vào tử tế, ánh mắt nhìn cô chán ghét
như nhìn một vật bỏ đi. Cô muốn mở mắt ra nhìn bộ dáng bọn họ, lại đột
nhiên bị đắp chăn lên đầu. Chờ cô giãy dụa bò dậy, thứ nhìn thấy được là phòng lộn xộn, ngoại trừ cơn đau rã rời trên người cùng những vật dụng
tình thú đầy dưới đất, người nào cũng không có.
"A ——" Cảm giác bụng dưới đau đớn, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy máu tươi ồ ạt từ giữa hai chân chảy ra.
Mang thai?
Cô nhớ đến cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông, thở dốc vì kinh ngạc, cả người hoảng sợ rét run.
Làm sao có thể mang thai? Là đứa nhỏ của ai? !
Chu Khải Quốc luôn dùng bao, chẳng lẽ là đêm giáng sinh đó? Thế nhưng cô cũng không biết mấy người kia là ai mà!
"A ——" Thải Nghiên muốn điên lên ngã xuống giường, khàn giọng la hét.
Tại sao có thể như vậy?
Cô, Đinh Thải Nghiên giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, mọi chuyện thế nào lại thành ra như vậy? !
Có người hại cô! Nhất định là có người hại cô!
Thải Nghiên muốn đứng lên, nhưng sức cùng lực kiệt, cả người hư nhược nên
hôn mê bất tỉnh. Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, cả người vẫn vô lực như
cũ, thậm chí cả cảnh vật chung quanh đều không nhìn rõ .
Cô giãy dụa bò dậy, tìm kiếm di động của mình trong phòng. Cô phải gọi người đến cứu cô, bằng không cô chết chắc . . . . . .
Mở di động lên, phát hiện đã qua một đêm, trong điện thoại di động có một
tin nhắn ngắn, là Chu Khải Quốc gởi tới: Họp, không đến.
Thời gian gửi là đêm qua, sau khi cô đến đây được nửa giờ.
Thải Nghiên để di động xuống , ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Là hắn. . . . . . Có phải là hắn hay không? Cô cầm di động lên, run
run ấn phím, sau khi bên kia đầu dây bắt máy, dùng hết toàn lực hô to
một tiếng: "Anh tại sao không đến? !"
"Anh không phải đã gửi tin nhắn cho em sao?" Chu Khải Quốc nói, "Đang họp, nào dám đi?"
"Bây giờ anh đến đây ngay!" Thải Nghiên tức giận đến toàn thân run lên, "Tới ngay! Anh tới liền cho em!"
Nửa giờ sau, Chu Khải Quốc gọi điện thoại tới: "Em đang ở đâu?"
Thải Nghiên sửng sốt một chút, dùng chăn che kìn mình, chậm rãi đi tới cửa, mở cánh cửa ra, vừa nhìn, vừa đọc: "2112. . . . . ."
Nói xong, cô tắt điện thoại, không đóng cửa, xoay người trở lại trên
giường. mười lăm phút sau, khi cô đang nằm trên giường , Chu Khải Quốc
đi vào, thấy dưới đất đầy dụng cụ tình thú và bộ dáng cô chật vật, khiếp sợ đến nỗi hai mắt trợn trừng.
Thải Nghiên oán hận nhìn hắn, hận không thể cắn thịt của hắn, uống máu của hắn .
Hắn vội vàng đóng cửa lại, đi tới, giận dữ hỏi: "Em đang làm cái gì? Em em
em . . . . . . Em lại có thể cùng người khác diễn tấu SM!"
"Rồi sao. . . . . ." Thải Nghiên cười lạnh, gào thét như điên, " Không biết có bao nhiêu người đàn ông cùng tôi đâu đó!"
"Em ——" Chu Khải Quốc bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, xông lên tát cô một
cái, "Mày con tiện nhân này! Ông đây nghĩ mày thanh thuần, dịu dàng với
mày, không nghĩ tới mày chính chơi điên như vậy !"
"Anh còn nói!
Anh còn có mặt mũi nói!" Thải Nghiên rống to, "Còn không phải anh! Có
phải anh hại tôi hay không ? Anh nói đi, có phải hay không? !"
Chu Khải Quốc sửng sốt, rống to: "Em nói năng bậy bạ gì đó?"
"Nhất định là anh hại tôi! Chính là anh hại tôi!" Thải Nghiên rống lên hai tiếng, bất thình lình ngã về phía sau.
Chu Khải Quốc vừa thấy, vội vàng đỡ lấy cô, thấy trên mặt cô không có chút
huyết sắc nào, gầm lên: "Mày rốt cuộc chơi điên với bao nhiêu thằng? !
Con mẹ nó! Bố mày khai phá mày, cũng không dạy mày chơi đến như vậy!
Chơi đến suýt mất mạng, mày còn trả treo với bố mày!"
Thải Nghiên đã không còn hơi sức để rống, hơi thở mong manh nói: "Bệnh viện. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Có thai. . . . . ." Cái thai đoán chừng đã sớm bị hư, nhưng cô là người lớn nếu không được chữa trị kịp thời, chỉ sợ
cũng khó thoát khỏi cái chết.
Chu Khải Quốc sửng sốt, kéo nhanh
cái mền trên người cô xuống, thấy trên người cô đầy vết thương, giữa
hai chân là vết máu đã khô.
Cái này . . . . .
Con ngươi Chu
Khải Quốc co rụt lại, trên mặt thoáng qua thương xót. Hắn dồn sức nâng
Thải Nghiên dậy, mặc quần áo cho cô xong , đưa cô đi phòng khám tư nhân gần nhất.
Sau khi Thải Nghiên tỉnh lại, lại gào thét với Chu Khải Quốc , một mực cho rằng Chu Khải Quốc hại cô.
Chu Khải Quốc giận dữ: "Anh làm sao có thể hại con của mình?"
"Anh cũng không biết em có thai!" Thải Nghiên nói, "Em cũng không biết! Chính là anh!"
"Đủ rồi!" Chu Khải Quốc quát khẽ một tiếng, "Đây là bệnh viện, đừng làm ầm ĩ, xé to việc này ra!"
Thải Nghiên không nói thêm gì nữa, cả người đều phát run.
Một lát sau, Chu Khải Quốc nói: "Anh phải đi rồi, em có muốn anh giúp em gọi bạn em tới chăm sóc em hay không ?"
Thải Nghiên ngẩng đầu: "Anh muốn đem sự việc càng xé càng to?" Nhờ đám bạn
bè kia, ngày đó, đêm giáng sinh bỏ mặc cô, mới khiến cho cô xảy ra
chuyện. Mặc dù không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng khẳng định bên trong có mờ ám! Bây giờ cô cũng không dám tin bất cứ ai!
Chu Khải Quốc cứng lại: "Vậy ngày mai anh tới đón em. Phỏng chừng em phải
tịnh dưỡng một thời gian, em không muốn người khác phát hiện, anh thuê
nhà bên ngoài cho em, mướn cho em một người giúp việc ."
Thải Nghiên trầm mặc một lát, gật đầu: "Được."
Ngày hôm sau, khi Chu Khải Quốc tới đón cô thì sắc mặt âm trầm. Cô cũng
không quan tâm chuyện gì xảy ra với hắn, quay vào trong phòng thuê, liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
Bên ngoài Chu Khải Quốc dặn dò người
giúp việc đi mua vài thứ, người giúp việc đi rồi, hắn tiến vào, đưa di
động qua cho cô: "Chuyện này là sao?"
Thải Nghiên nghi hoặc cầm
lấy, vừa nhìn đến, cả người ngồi thẳng, ngón tay nhanh chóng trượt trên màn hình . Đó là một loạt ảnh đen trên trang web, tuy rằng nhìn không
thấy mặt, nhưng cô nhận ra được, cái này . . . . . Là trong lúc đang thử đồ bị chụp được! Đang cùng nhau!
"Người kia là em sao?" Chu Khải Quốc hỏi.
Thải Nghiên ngẩn ra, ngẩng đầu trừng hắn: "Anh làm sao biết là em?" Rõ ràng
không có chụp chính diện, nếu cô xem tấm ảnh này trước hắn, có thể cũng
sẽ không cho người trong ảnh là mình.
"Em đã nói là anh mà! Anh làm sao có thể đối với em như vậy, anh cái tên biến thái này!"
"Em cái người đàn bà điên này!" Chu Khải Quốc hét lớn một tiếng, kích động
không nói nên lời với cô, "Em có biết trên lưng em có nốt ruồi hay
không?"
Thải Nghiên vừa nhìn, quả nhiên thấy người con gái trong bức ảnh, trên lưng cô ta có một nốt ruồi son.
"Mục Thiên Dương có ngủ cùng em không?" Chu Khải Quốc hỏi.
Thải Nghiên nghiến răng, oán hận nói: "Không có!" Cô rất muốn, người cô nên
ngủ cùng nhất chính là Mục Thiên Dương, kết quả bị n đàn ông chơi, còn
cô và hắn vẩn rất trong sáng!
"Vậy hẳn là hắn sẽ không nghi ngờ trên người em!" Chu Khải Quốc nói, "Bằng không em chờ thân bại danh liệt đi!"
Thải Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi nằm xuống. Cô hiện tại cái gì
cũng không muốn suy nghĩ, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Toàn bộ
việc này, rất vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
Chu Khải Quốc lại hỏi: "Đây dường như không phải là phòng của khách sạn,, em rốt cuộc từ đâu bắt đầu chơi loại trò chơi này ?"
Thải Nghiên cầm gối lên ném mạnh qua: "Anh còn hỏi! Anh dùng toàn bộ lương tâm mà nói, có phải là anh hại em hay không ?"
"Anh hại em?" Chu Khải Quốc cười lạnh, "Nếu nói là anh hại em! Chi bằng nói là Mục Thiên Dương hại em!"