"Tớ không trách cậu.~" Uyển Tình nói.
"Mình biết cậu khẳng định sẽ trách mình." Thiên Tuyết ưu thương, "Như vậy, về sau mình không xem tiểu thuyết! Mình nói trước khi thi tốt nghiệp trung học! Mình và cậu cùng nhau đọc sách làm bài, chúng ta cùng nhau thảo
luận? Uyển Tình ~"
"Được, cậu nói." Uyển Tình cười.
"Hô——" Thiên Tuyết thấy cô nở nụ cười, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ôm cô vừa
nói vừa nhảy, "Anh mình hơi quá đáng! Cậu không nên lo cho anh ấy, muốn
cùng ai chơi liền cùng ai chơi, tôi giúp ngươi đánh yểm trợ!"
Uyển Tình chỉ là hơi cười yếu ớt, không có trả lời. Về sau, cô chỉ là một
người mắc tự bế giống như Liễu Y Y vậy, không nói chuyện với mọi người,
miễn cho hắn nói cái gì nữa.
"A!" Thiên Tuyết đột nhiên hét lên
một tiếng, xoay người mở cặp của mình ra tìm kiếm, "Cậu cũng không nên
trách anh mình, anh ấy rất quan tâm cậu!"
Nói xong, tìm ra một
cái hộp: "Này! Không cho mình trở về, chỉ vì để mình mang này cho cậu!
Xóa sẹo, chờ miệng vết thương kết vảy, là có thể bắt đầu bôi. Đây là
nước ngoài sản xuất, hắn còn gọi điện thoại hỏi qua chuyên môn, ít lưu
lại dấu vết."
Uyển Tình kinh ngạc nhìn, cô không muốn.
Thiên Tuyết kinh hãi: "Cậu làm sao vậy? Cậu đừng như vậy không nên nha! Anh
ấy nếu nhìn đến trên tay cậu có sẹo, khẳng định tính đến trên đầu mình!"
Uyển Tình vừa nghe, nhận lấy ngay. Cái này còn phải dùng, bằng không khi đến mùa hè, bị mẹ thấy vết sẹo, cô cũng không giải thích được. ~
Thiên Tuyết thấy cô cầm, vội vàng nói: "Nhanh gọi điện thoại cho anh ấy, nói cám ơn hay gì đó đi!"
Uyển Tình vừa nghĩ, cầm lấy di động, nhưng không có gọi điện thoại, thay vào đó gửi qua một tin nhắn. Cám ơn cô nói không được, chỉ gửi bốn chữ: Đã
nhận được thuốc.
Rất nhanh, Mục Thiên Dương trả lời: Nhớ dùng, trước hè sẽ tốt, mẹ em sẽ không phát hiện được.
Trong lòng Uyển Tình bỗng nhiên vừa động. Hắn. . . . . . Hắn biết lo lắng của cô?
Ngay sau đó, di động lại rung lên, cô hơi mở tin nhắn ra: Có thể kết bạn,
nhưng đừng quá quan tâm, cho dù đã là mối quan hệ thân hơn cả bạn thân
nhưng dưới người yêu, cũng không được. Trừ phi anh không biết, bằng
không. . . . . .
Tuy rằng cuối cùng hơn sáu chữ cuối tràn ngập
hàm ý uy hiếp, nhưng Uyển Tình vẫn là có một loại cảm giác quỷ dị, cảm
giác hắn. . . . . . Đang lấy lòng.
Cô lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác!
Mục Thiên Dương ném di động. Đúng, hắn chính là đang lấy lòng. Sợ tối hôm
qua dọa cô, để cô càng chạy càng xa, chỉ có thể hai tay ôn nhu nâng niu
đến trước mặt cô như vậy. Đến nỗi cô nhìn không được, hắn cũng hoàn toàn không hiểu rõ.
Mệt mỏi nhu nhu mi tâm, hắn ngẩng đầu: "Trợ lý Văn có nói khi nào trở về hay không?"
Thuộc hạ chần chờ một chút, trả lời: "Hắn nói. Khả năng còn một tuần. . . . . ."
Tên còn lại hỏi: "Tổng giám đốc, là vụ án gì khó giải quyết như vậy?" Như
vậy tính lên chính là nửa tháng ah, vụ án lớn gì cần thủ lĩnh trợ lý tốn thời gian một tuần để giải quyết?
"À. . . . . . Nơi đó là có vấn đề khó giải quyết, có vẻ sẽ tốn nhiều thời gian của hắn." Mục Thiên
Dương nói xong, nhịn không được hiện lên tươi cười.
Mọi người
rùng mình một cái, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu nội dung hội nghị. Tổng
giám đốc cười, khiến cho người ta sợ mà! Vẫn là không cười có vẻ bình
thường hơn!
Thải Nghiên nằm hai ngày, nhận được điện thoại của Tiết Lệ Na. Tiết Lệ Na hỏi: "Con mấy ngày nay đi đâu ? Nhanh chạy về!"
"Mẹ muốn làm sao?"
"Gần đây trên mạng xuất hiện ít ảnh, nơi nơi huyên náo lòng người hoảng sợ!
Nếu con không xuất hiện, người ta còn tưởng rằng là con đấy!"
Thải Nghiên cứng lại, nói: "Ảnh gì? Con ở Hongkong, không thời gian nói với mẹ!"
"Con sao chạy đến Hongkong rồi?"
"Chơi được không à?" Thải Nghiên tắt điện thoại, trong lòng cực kì hoảng
loạn. Cô cũng sợ hãi người khác hoài nghi đến cô, lại nghỉ ngơi một
ngày, trở về nhà.
Thiên kim xã hội thượng lưu, không ít người
sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Tấm ảnh ày vừa xuất hiện, rất nhiều mọi
người đang tránh đầu sóng ngọn gió. Vừa đúng lúc tuần lễ thời trang
Milan bắt đầu, không ít người thu thập hành lý xuất ngoại ngay.
Thải Nghiên thân mình còn hư nhược, muốn thành thành thật thật ở nhà nghỉ ngơi, ai ngờ Mục Thiên Dương tìm cô ăn cơm.
Mục Thiên Dương nói: "Anh gần đây gấp
rút, không thời gian tìm em, em cũng
không biết tìm anh. Không biết, còn tưởng rằng hôn thê chúng ta cảm tình bất hòa đó."
Thải Nghiên cười: "Em sợ quấy rầy anh thôi!"
"Sẽ không trách anh không thời gian với em chứ?"
"Làm sao có thể?" Thải Nghiên nhìn hắn, không biết sau tươi cười và ôn nhu
của hắn có mấyphần chân ý. Một khi mầm móng hoài nghi gieo xuống, sẽ
chậm rãi mọc rễ. Cô không tin hắn sẽ thiết kế cô nữa, nhưng vẫn nhịn
không được phòng bị.
Mục Thiên Dương cắt bít tết , đột nhiên nói: "Em gần đây cẩn thận một chút, bạn bè chung quanh thấy rõ ràng, có vài
người chơi high, đừng bị bọn họ dụ dỗ!"
Thải Nghiên trong lòng
lộp bộp một chút, biết hắn chỉ chuyện tấm ảnh. Không có khả năng là hắn . . . . . . Dù sao bị người ta phát hiện là cô, cũng không có lợi gì với
hắn. Mang nón xanh có ai ai cũng biết, bất luận tôn nghiêm và mặt mũi
của hắn, công ty cũng sẽ đã bị ảnh hưởng, hắn không có khả năng kê tảng
đá đánh chân mình!
Thải Nghiên đáp ứng rồi một tiếng, uống một ngụm rượu dỏ, nhớ tới bác sĩ dặn không thể uống, lại không dấu vết bỏ xuống.
"Bằng không em cũng đến tuần lễ thời trang?" Cô cười hỏi, "Em còn chưa đi qua mà!"
Mục Thiên Dương suy nghĩ một chút, cười nói: "Đi thôi! Mọi người đều đi, nữ nhân Mục Thiên Dương anh cũng không đi, không phải có chút kỳ quái sao? Mua nhiều quần áo một chút, coi trọng cái gì mua cái đó."
"Vâng."
Tuần lễ thời trang quốc tế hàng năm, đều sẽ xuất hiện các loại ngôi sao,
đương nhiên cũng không thiếu được thiên kim mỹ nữ danh tiếng trong xã
hội thượng lưu. Ngày Thải Nghiên xuất ngoại đó, vừa vặn cùng lên máy bay với một minh tinh, hấp dẫn không ít ánh sáng đèn huỳnh quang. Từ sau
khi quen biết Mục Thiên Dương, cô không ít lần được lên báo, sớm đã
quen, liền tự nhiên rộng rãi cho bọn họ chụp ảnh, trả lời mấy vấn đề.
Có người hỏi: "Đinh tiểu thư, cô có ý kiến gì với tin thiên kim bất nhã xuất hiện mấy ngày hôm trước trên mạng không?"
Thải Nghiên mặt không đổi sắc cười nói: "Tôi không có ý kiến, hy vọng mọi người đều có thể tự ái."
Sau khi cô ta, Mục Thiên Dương gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Mục
Thiên Thành vừa bắt máy điện thoại đã rống to: "Anh à! Em ở tây bán cầu
đấy! Anh chú ý chênh lệch giờ chứ!"
Mục Thiên Dương không hề có vẻ xấu hổ: "Chị dâu em đi Milan, tìm người chiếu cố cô ta tốt một chút."
"Chiếu cố thế nào?"
"Cô ta hẳn là rất thích chuyện tấm ảnh kia."
"À. . . . . ." Mục Thiên Thành cảm thấy có chút không đành lòng, "Có phải cô ta hại chị dâu nhỏ hay không?"
"Chị dâu nhỏ của em hồng phúc tề thiên*, bằng không khả năng cô ta còn thảm hơn."
* rất may mắn hạnh phúc
"A ——" Mục Thiên Thành kêu sợ hãi một tiếng, "Yên tâm, em sẽ tiếp đón cô ta thật tốt! Cho cô dục tiên dục tử!"
Cuộc sống về đêm ở Milan rất phong phú, nếu là trước kia, Đinh Thải Nghiên
khẳng định sẽ đi quán bar và nhảy Discô xem. Nhưng hiện tại, một là thân thể mình chưa khôi phục, hai là đang trên đầu sóng ngọn gió, cho dù ra
nước ngoài, cô cũng không dám sơ ý. Dù sao hiện tại có rất nhiều phóng
viên trong nước đến, cho dù uống ít rượu bị người chụp được, cũng có khả năng bị khuyếch đại.